November Rain – Guns N’ Roses

Cơn mưa tháng 11 lạnh buốt, lạnh đến nỗi hơi đất cứ từng đợt thấm vào da thịt. Chưa bao giờ tôi ngắm mưa lâu như thế này. Những hờn giận, va chạm và đau buồn... cứ thế trở về, cứ thế đi, lững thững và vô tâm đến lạ. Hình như có bất cứ trắc trở nào trong tâm hồn, người ta đều đổ lỗi cho mưa. Mỗi khi nghe November Rain của GnR là mỗi lần cảm xúc của tôi vận động. Tất cả những ký ức cứ ào ạt trở về, rồi cũng ào ạt đi. Dư âm còn lại chỉ có thể là chính bản thân mình. Thật trống trải, phẳng lặng, và trái tim tôi như lọt thỏm vào một khoảng không vô chừng.


Không có gì xấu hổ để thú nhận rằng tôi chưa thực sự cảm nhận hết những gì mà GnR muốn truyền tải trong November Rain, vì cảm nhận là đặc thù, là vận động. Với góc nhìn của tôi, mọi thứ khi soi rọi vào November Rain đều thật mong manh và dễ vỡ. Có một người bước đi nhạt nhòa trong cơn mưa, để mặc cho những giọt nước của trời cứ vấy dần vào trái tim mình. Những giọt nước cứ lăn dài trên má, không rõ là mưa hay là nước mắt. Vị đắng của tình yêu khiến cô gục ngã trong nỗi cô đơn của chính mình. KHÔNG CÓ GÌ TỒN TẠI MÃI MÃI, kể cả cơn mưa tháng 11. Và mỗi chúng ta đều biết: trái tim mình có thể thay đổi. Ai bảo tình yêu là vĩnh cửu? Tôi đang cảm giác về một tình yêu thật mong manh.

Có bao giờ bạn tự kìm nén những ngọn lửa yêu thương đang cháy bùng trong tim bạn? Để rồi khi mở cửa bước vào nhà, chỉ còn bạn đối diện và vẫy vùng trong nỗi cô đơn của chính mình? Có phải những nỗi đau và vết thương cũ đã làm trái tim bạn rỉ máu? Bạn có đứng lại và rơi tọt vào quá khứ? Cứ thế, nước mắt bạn rơi tõng vào mưa. Bạn có cảm thấy tình yêu thật mong manh, niềm tin thật mong manh? Và ngoài kia, cơn mưa tháng 11 lặng lẽ – đang chứng kiến một trái tim cũng thật mong manh.

Tôi thích nhìn mưa rơi, nhất là cơn mưa tháng 11, bao giờ cũng đem lại cho tôi những cảm xúc lẫn lộn khó tả. Chốc chốc tôi nghĩ về mình, chốc chốc tôi nghĩ về bạn bè, người thân, và cả những người hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Bất cứ những gì hiện hữu trên thế giới này đều có điểm khởi đầu và điểm kết thúc. November Rain đã gián tiếp nói như thế… Không biết có phải tôi đang có một suy nghĩ cũng rất mong manh hay không?

Do you need some time
On your own
Do you need some time
All alone
Everybody needs some time
On their own
Don’t you know you need some time
All alone

Bạn có cần có những lúc dành riêng cho mình? Bạn có cần có những lúc thực sự một mình?…

Ai cũng cần có những lúc đối diện với chính mình, và bạn có biết rằng: bạn cũng cần có những giây phút dành riêng cho mình? Cơn mưa tháng 11 như nhắc nhở chúng ta tìm về bản ngã của mình, để thấu hiểu, để chia sẻ với tiếng nói của bản thân và của cuộc đời. Tình yêu cũng nằm trong số đó, đau khổ cũng nằm trong số đó, và những gì bạn gặp phải cũng nằm trong số đó. Ngoài trời, những giọt mưa tháng 11 vẫn rơi, những giọt mưa mong manh…

[coolplayer]http://win05.startlogic.com/passiona/2_11/11.mp3[/coolplayer]
Bài cảm nhận của Thu Phương – ROTR 11.2006


Like it? Share with your friends!

0

You may also like

More From: Cảm nhận

DON'T MISS