Dying Fetus được biết đến như 1 band metal rất thành công về mặt lyrics, họ quan sát thế giới xung quanh, đưa những kinh nghiệm sống phong phú và cũng lắm chông gai của chính mình lồng vào 1 nền nhạc đầy sự cuồng nộ và ko kém phần phấn khích. Cấu trúc bài hát luôn được các thành viên xem trọng, các ca khúc ko quá dài, cũng ko quá ngắn, nó vừa đủ thời lượng để hòa trộn tạo nên 1 hỗn hợp đầy mùi vị của sự quá khích, 1 bữa tiệc hấp dẫn của death metal, hard core, grindcore và cả cả thứ thrash metal hằn học xấu xa.
Cường độ mãnh liệt, sức mạnh của các loại nhạc cụ luôn được đẩy lên đến tận cùng của giới hạn về mặt khoa học lẫn sinh học của các nhạc công. Không, họ ko còn là những nhạc công bình thường, họ là những con thú, những con thú săn mồi ham mùi máu của metal. Dying Fetus là kẻ đầu têu của 1 thế hệ extreme music đã, đang và sẽ khuấy đảo thế giới metal nói riêng, và có thể là cả nền âm nhạc nói chung (mặc dù ít ai ngoài chúng ta dám thừa nhận điều này).
Năm 1995, Dying Fetus tự ghi âm và phát hành album đầu tay của họ Infatuation With Malevolence. Để quảng bá cho album đầu tay, band thực hiện1 tuor diễn tại phía Đông nước Mỹ. Tuor diễn này bao gồm cả buổi biểu diễn khổng lồ tại CMJ Music Convention, ngay trung tâm Lincoln, New York.
1996, album tiếp theo của Dying Fetus, Purification Through Violence được phát hành tại Mỹ nhờ Pulverized Records và tại châu Âu nhờ Diehard Music Worldwide.
Dying Fetus nhận thấy 1 làn sóng ngầm của sự điên cuồng đang ập đến từ phía các fan. Họ quyết định thực hiện1 tuor diễn đến mọi miền phía Nam nước Mỹ. 25 thành phố đã nằm trong tầm ngắm của Dying Fetus, họ nhận được sự ủng hộ và trợ giúp từ phía ban nhạc brutal của Canada là Kataklysm và những gã thợ săn đến từ bang Florida, cái nôi của death metal, ban nhạc Monstrosity.
Câu trả lời cho hành động chịu chơi của Dying Fetus chỉ có 2 chữ :”kinh ngạc”, vâng, trước tài năng kinh hoàng của họ, ai nấy đều ngả mũ bái phục. Cái tên Dying Fetus khắc sâu vào trong tim của các metal heads ở khắp mọi nơi.
1998, album thứ 3 của Dying Fetus, Killing on Adrenaline được phát hành rộng rãi trên toàn thế giới bởi 2 hãng Morbid Records của Đức và Blunt Force Records do chính Dying Fetus sáng lập tại Mỹ.
Dying Fetus tiếp tục cuộc oanh tạc còn đang dang dở của họ, chiến dịch lần này diễn ra trong vòng 9 tuần, mục tiêu là Nam Mỹ và 12 quốc gia châu Âu, từ Đan Mạch đến Tây Ban Nha, từ Bỉ đến Ba Lan. Nơi nào cũng nằm dưới gót chân giày xéo ko thương tiếc của Dying Fetus.
Band được mời đến chơi rất nhiều buổi tại Morbid Metalfest và Superbowl of Hardcore. Suốt khoảng thời gian đó Dying Fetus tiếp tục khắc những nhát sâu hơn vào trí não người yêu nhạc metal cái tên của mình thông qua việc xuất hiện liên tục trên các tờ tạp chí nổi tiếng về metal hết số này đến số khác, làm kinh ngạc giới phê bình hết ca khúc này cho đến ca khúc khác. Đi đến bất kì nơi đâu ban nhạc cũng nhận được sự tôn kính và ngưỡng mộ từ phía các tín đồ lẫn các đồng nghiệp của mình.
1999, Dying Fetus cho ra đời cống vật tiếp theo, Infatuation with Malevolence, đây là 1 tập hợp những bản demo trước đó của họ trong khoảng thời gian từ năm 93 đến năm 94, các ca khúc này được biên soạn lại và được Dying Fetus chơi 1 cách điên cuồng nhất, họ tiếp tục tự phát hành dưới nhãn hiệu Blunt Force Records. Album này còn gây bất ngờ cho người nghe bằng việc kèm theo 3 live tracks thu âm vào năm 1998 tại 1 tuor diễn ở châu Âu của họ.
2000, Dying Fetus kí hợp đồng với Relapse Records và mở đầu sự hợp tác này bằng viẹc đi diễn live cùng 2 con quái vật metal Destruction và Kataklysm. Band cho phát hành lại Grostesque Impalement EP, 1 tập hợp những ca khúc được yêu thích của họ cùng 1 số bản cover được các thành viên ưa thích. Bản thân tôi rất rất thích đĩa này. EP thành công rực rỡ đã khơi mào cho những bàn tán xôn xao về album mới của Dying Fetus. Mọi sự suy đoán cũng đến hồi kết thúc, tháng 6 năm 2000, Destroy The Opposition ra đời.
Không còn từ nào để khen ngợi cho những gì Dying Fetus đã, đang và sẽ làm cho chúng ta. 1 album gối đầu giường cho tất cả những fan của dòng brutal và nếu xét về mặt lyrics thì nó xứng đáng dành cho những ai yêu thích band Rage Against The Machine. Nhũng lời ca chống đối đầy ý thơ bay lượn trên 1 nền nhạc dữ dội, kinh hoàng đã thật sự đánh gục người nghe ngay từ những track đầu tiên. Phá vỡ mọi giới hạn về tốc độ và âm lượng. Album này là tiêu biểu cho sự kết hợp hoàn hảo những gì tinh túy nhất của death metal/grindcore/hardcore-punk.
Sau khi Destroy The Opposition ra đời, nhắc đến Dying fetus, các fan đều gào lên “Stop thinking and start killing!!” – HÃY ĐỪNG NGHĨ NỮA MÀ HÃY GIẾTTTTTTTTTT.
Grotesque Implament – Kinh Hoàng Brutal Death
Lạy chúa! Quỷ? Người? Ko, chính xác là những con người có sức mạnh của quỷ, họ, Dying Fetus chính là những con quỷ đội lốt người. Những con quỷ có tâm hồn thánh thiện!!!
Những cú riff hoàn hảo, những pha “lùa trống” kinh hoàng, 2 giọng ca gầm gào, the thé, những cú solo sáng tạo bay bổng sẽ bắt buộc bạn PHẢI TIN điều đó. Tôi thật sự lấy làm tiếc cho bất cứ rockfan nào chưa nghe qua album này!!! Thật may mắn khi tôi nghe được nó, và may mắn hơn khi tôi đang cầm trên tay cái đĩa tàu hê hê, có tới 8 track.
Sau khi “luyện” Groteque Implament, tôi dám khẳng định bất cứ ca khúc nào qua tay Dying Fetus cũng đều hay, dù đó có là Streaks Of Blood của Baphomet hay Bringing Back The Glory của Next Step Up thì khi qua tay họ, tất cả đều trở nên thật tuyệt vời. Quá sức tưởng tượng. Mọi thành viên đều phát huy hết khả năng của mình qua album này, trừ tay bass. Không biết có phải tiếng lead, vocal quá ồn ào hay ko mà thú thật tôi chẳng nghe ra câu bass nào cho ra hồn cả. Có lẽ âm bass đã phải gập người xuống né tránh luồng đạn đang nã điên cuồng của tay drummer chăng.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng ko biết phải phàn nàn điều gì về album này. Có chăng chỉ là trách sao album quá ngắn, chỉ có 8 track, giá như 18 track, giá như 28 track, giá như…. hehehe, hình như tôi quá tham lam thì phải.
Sức sáng tạo của con người là có giới hạn.
Tôi đặc biệt ưng ý với Grotesque Implament, ca khúc mở đầu rất ấn tượng với đoạn riff nháng lửa, tiếng trống điên cuồng mạnh và nhanh như đầu kim của máy may, dập lia lịa, ko biết mệt mỏi!!! Accord cũng thật sự gây shock, really kool!!!
Trong 2 track cover Streaks Of Blood và Bringing Back The Glory thì tôi thích Bringing Back The Glory hơn, nghe giàu giai điêu và có cảm giác gì đó thật…nhộn nhạo.
Tearing Isnide The Worm cũng ko thể bỏ qua, khởi đầu có thể khiến bạn hơi nhàm chán nhưng phàm khi đói rồi cho ăn no thì mới ăn ngon. Hehehe, oẹch (tôi giả giọng lão Jon), vẫn sung mãn như thường. Cho dù có hơi nhàm nhưng tôi vẫn rất thích nghe những khúc trống lùa của Erik. Rồi khi 2 vocal so giọng ở đoạn chorus, tôi như bay lên mây, sức mạnh của âm nhạc thật ghê gớm. Nào, hãy cùng tôi gào lên Tearing Inside The Worm!!!.
Thật mạnh mẽ và cá tính. Dying Fetus, Tôi yêu các anh!!!
Final Scream là 1 đoạn đối thoại trong 1 ko khí âm u đáng sợ nhưng tôi thì lại thấy rất ….buồn cười. Hehehe, nghe ba cái khúc này tôi lại hay nghĩ đến….Thôi, nói ra thì chị em bỏ chạy hết hehehe.
Track 6 gây bất ngờ cho tất cả chúng ta. 1 ca khúc chơi theo phong cách….brutal hard rock, cái này tôi nghĩ ra. Bạn ko tin thì cứ nghe đi, những lời lẽ dạt dào yêu thương love u, miss u, baby,…những cú giật guitar đều đặn. Má ơi, ko ngờ 1 brutal band lại có 1 ca khúc như vậy. Hehehe, thật thú vị làm sao. Lúc đầu tôi cứ nghĩ ca khúc này là cover nhưng khi vô metal-archives tra list tôi mới té ngửa. Dying Fetus sáng tác ra nó mà!!! A di đà phật !!!
Track 7 tôi ko biết tên nhưng cũng là 1 track cực hay, đúng kiểu Dying Fetus. Để ý kĩ 1 chút, hình như cứ đến phút thứ 2 là các thành viên lại bắt đầu….đua. Hehehe, mà lúc nào cha drummer cũng về đích đầu tiên mới lạ!!!
Tôi đặc biệt yêu thích track 8, khi Dying Fetus và Cannibal Corpse kết hợp với nhau, 2 band nhạc mà tôi luôn yêu thích và kính trọng tác hợp lại thì bạn nghĩ sẽ xảy ra điều gì?? Hãy nghe thử Born In A Casket!!! Tôi dám khẳng định Cannibal Corpse thua xa Dying Fetus nếu lấy ca khúc này ra làm chuẩn mực so sánh!!! Nhưng cũng phải có chút cảm thông cho Cannibal Corpse vì ca khúc của họ đã được ghi âm cách đây khá lâu,13 năm gồi mà. (sao mày binh Cannibal Corpse hoài vậy Trung? hehehe)
Raging Fire Of Helllllllllllllllllllllllllllllll
Destroy The Opposition – Hủy Diệt Sự Chống Đối
Cỗ máy ở đây chính là bộ máy chính phủ quan liêu, government chết tiệt. Damn the machine!!! 1 album khá khác biệt với phong cách Dying Fetus trước đó mà tôi biết. Mọi thử trở nên hỗn loạn hơn, ồn ào hơn, càng lúc càng tiến gần đến ngưỡng cửa của grindcore.
Praise The Lord, 1 ca khúc luôn nằm trong top list của tôi. Guitar phi như bay, vậy mà tôi cứ tưởng nó ko đủ sức để đuổi kịp theo nhịp bổ 1 km/s của Erik. Bắt đầu từ phút thứ 3 giây thứ 10, Dying Fetus lại hiện nguyên hình, họ vẫn là con mãnh thú ngày nào.
Hòa âm phối khí hay hơn nhiều, âm thanh ko còn bí như album trước nữa. Đặc biệt là tiếng lead và drum, thoát âm rất tốt. Tôi rất thích tiếng drum của anh Erik, y như có người đang búng vào màng nhĩ tôi từng hồi,…đã ngứa!!!
Tôi cũng thích Born In Sodom, lead ngắn gọn nhưng rất hay, trống chạy liên tục thể hiện 1 cơn giận giữ ko có điểm dừng, vượt tầm kiểm soát. Trong khi đó, Epidemic Of Hate thì ngược lại, quả mào đầu của nó thật chậm rãi, ko hùng hổ như Born In Sodom, nhưng Dying Fetus vẫn ko hổ danh Dying Fetus, hehehe. Đừng có trông mặt mà bắt hình dong.
Pising In The Mainstream lại tiếp tục vắt kiệt sức lực người nghe, dìm bộ óc chó của chúng ta vào vũng lấy ko lối thoát.
Hình như ko còn những khúc đổi giọng chênh lệch như trứoc nữa, nhưng nói gì thì nói, 2 thằng vocal của Dying Fetus vẫn là 2 con thú vật. 1 điểm mạnh làm nên thành công của Dying Fetus.
Và nói tóm lại, bài nào cũng hay. Nhưng trước khi nghe album này, nếu bạn chưa thử qua Cannibal Corpse hay Deicide thì tốt nhất là nên lùi bước.
Không có 1 giây dành cho nghỉ ngơi!!
Stop at Nothing – Không Bao Giờ Đầu Hàng
Có thể nói đây là album cuối cùng của Dying Fetus ko? Và tại sao lại nói như vậy?
Thứ nhất, sau tất cả những rắc rối về việc nhân sự thì thành viên duy nhất còn bám trụ lại với Dying Fetus từ sau album Destroy The Opposition là John Gallagher (guitar/vox), và với 1 đội hình mới mẻ, liệu họ có đủ thời gian hòa hợp với nhau và làm nên chuyện!!! Trước khi Stop At Nothing phát hành đã có những suy nghĩ đại loại như vậy dành cho Dying Fetus.
Thứ 2, sau khi phát hành album mới, phản ứng từ thính giả vẫn rất tốt, đây đích thực là 1 album hay, nhưng liệu phong cách của Dying Fetus có gây nhàm chán hay ko??
Thời gian sẽ trả lời! Còn bây giờ, hãy đến với thành công mới của Dying Fetus, Stop At Nothing cái đã.
Sau những gì đã cống hiên cho làng metal, Dying Fetus được mệnh danh là tech death metal/groove. Tên gọi này xuất phát từ vị trí drummer, điểm làm nên chuyện của Dying Fetus chính là đây! John có lẽ vẫn chưa làm quen với vị trí thủ lĩnh của Dying Fetus nên lời nhạc của album mới có vẻ còn hơi thô cứng, guitar cũng ko còn nặng như trước. Nhưng ko sao, Stop At Nothing vẫn là 1 album tuyệt vời!!!!
Bạn có quyền ko tin những gì tôi nói nhưng bạn ko được quyền ko tin những gì mà lỗ tai bạn nghe được hehehe.
“Người bắn, kẻ giết” (One Shot, One Kill) là 1 hit đỉnh của Dying Fetus lòi ra từ sau album này, hãy nghe đoạn chorus của nó, bạn sẽ thích ngay mà hehehe. Và 1 track nữa, nếu bạn muốn 1 người nào đó chưa từng biết lẫn chưa từng yêu thích Dying Fetus đổi ý thì hãy cho họ nghe ca khúc này, track 4 Abandon All Hope, hehehehe, đừng nói lại với tôi rằng kẻ đó đã khóc vì sướng đấy nhé.
Sở hữu 1 khúc lead quá đẹp, những cú đua, phi nước đại liên hồi, Abandon All Hope xứng đáng được tất cả các fan của Dying Fetus nói riêng và các fan của brutal nói riêng phải mang về…gối đầu giường. Tôi thì khoái nghe từ lúc 2:20 trở đi, cho đến 3:15 thì tôi chịu hết nổi vì phê quá, quá kool. Những pha đua như thế này tôi chỉ mới thấy nhiều ở Dying Fetus, lại 1 yếu tố đặc biệt tạo nên thành công của Dying Fetus so với các band khác.
Tại sao tôi nói vậy, bạn nghe Deeds Of Fleash chưa, hãy chú ý những pha rượt đuổi của họ, hãy lấy nó ra mà so sánh với Dying Fetus, bạn sẽ rõ. Tiếng guitar của Dying Fetus trong hơn các band brutal khác phải ko??? Đó là điều khiến tôi yêu thích Dying Fetus. Thú thật tôi phát ngán với những band chơi brutal đậm mà chẳng có hồn kiểu như Murder Corpration rồi. I hate that sound!!!
Onslaught Of Malice cũng khá hay, khá đặc biệt so với các track trước đó. Từ 2:07 trở đi tôi hơi thất vọng, vì thực chất tôi đã đoán ra Dying Fetus sẽ làm gì tiếp theo. Tôi thật sự yêu mến Dying Fetus nhưng nếu họ cứ dập hoài như vậy thì chắc tôi cũng out hehehe. Để dành tiền mua đĩa Pain Of Salvation, Evergrey, ARK…
Vengeance Unleashed là 1 kết thúc đẹp cho 1 album khá hoàn hảo. Những thành viên mới như Sean Beasley-bass, Vince Matthews-vocals, Mike Kimball-guitars và tay trống cự phách Erik Sayenga cùng thủ lĩnh John Gallagher đã hoàn thành rất tốt những gì họ cần làm để đánh bóng cho cái logo của mình. Theo tôi, Dying Fetus nên tiếp tục cuộc chơi với 1 phong cách mới. Hy vọng tên tuổi Dying Fetus sẽ ngày một vang xa….