“Whoever Fights Monsters, Should See To It That In The Process He Does Not Become A Monster… And When You Look Long Into The Abyss, The Abyss Also Looks Into You.”
Friedrich Wilhelm Nietzsche
Những từ ngữ nào có thể thích hợp để mở đầu cho câu chuyện kể về một truyền thuyết vĩ đại? Thật xúc phạm khi chỉ nói Death là một trong những ban nhạc xuất sắc nhất, Death không chỉ là một ban nhạc như vậy, Death là một hiện tượng phi thường và đối với các fan còn là một tôn giáo. Death – câu chuyện kể về một người đàn ông với tài năng kiệt xuất làm việc không mệt mỏi đưa Death từ trong bóng tối một ban nhạc thiếu niên chơi trong nhà kho đến ánh hào quang của một truyền thuyết sống. Với tất cả giai điệu và lời ca, Death được duy trì duy trì bởi thủ lĩnh Chuck Schuldiner -người sáng lập và là thành viên duy nhất còn lại từ thuở ban đầu. Chuck và Death là hai từ ngữ mà từ lâu đã trở nên đồng nghĩa với nhau. Người ta đã từng ví von các buổi hoà nhạc của các ban nhạc thuộc dòng Death Metal cũng giống như khi các máy bay phản lực cất cánh, và thậm chí là hàng chục chiếc cùng một lúc. Với những nhịp trống chân dồn dập, những đường solo bằng tay nhanh mạnh như vũ bão, làm bật nên tiếng Chord của đàn guita càn lướt mãnh liệt….tất cả tạo nên một nền tảng cho một cơn bão âm thanh khổng lồ đổ ập vào đám đông tín đồ đang cuồng loạn……Tất cả lại có vẻ khác đối với Chuck. Ðường nét kinh điển trong Heavy Metal và Hard Rock cổ dường như vẫn khẳng định được sức mạnh và ưu thế của mình, khi thông qua ngón đàn tài hoa của Chuck, âm thanh của những đường solo trữ tình chạy song hành cùng tiếng Chord mạnh mẽ của bè guita còn lại , kết hợp với các ca khúc mạnh mẽ, nhưng rất có giai điệu đã tôn vinh vai trò của Death tới một vị trí mà không một ban nhạc nào cùng thế hệ có thể sánh được.
Nhân tố sau cùng là cái gì có thể để riêng Death ra một bên với tất cả những cái khác, giữa bi quan và chỉ trích, có nhiều ca khúc gây cảm xúc cho các fan với hi vọng, tư tưởng đúng đắn và sức mạnh đối đầu với thực tế. Và hai thập niên 80 – 90 qua đi, người hâm mộ đã được chứng kiến sự nhiều dòng Metal khác nhau lần lượt bước lên đỉnh cao của danh vọng, cũng như Death Metal đã không tiến triển đến ngày hôm nay nếu như ban nhạc Death không ra đời, không có nhiều ban nhạc để lại những ảnh hưởng và cảm xúc từ lúc bắt đầu và tiến triển trong thể loại này như Death đã làm. Không đắn đo khi nói Chuck Schuldiner đã dựng lên một trong những tượng đài vĩ đại nhất của Death Metal. Dù cho Death Metal ở buổi đầu có tiếng xấu, Death vươn lên từ bóng tối và trở thành một huyền thoại. Cho dù trăm năm nữa, khi một ai đó lần đầu nghe Death Metal rồi chợt hỏi người đi trước “Death Metal bắt nguồn từ khi nào?” thì câu trả lời sẽ là “Đó như một câu chuyện thần thoại kể về một người anh hùng…. Và Metal cũng trổi dậy từ lúc đó….”
Vào đầu thập kỷ 70, Black Sabbath đã rất thành công trong việc đặt nền móng đầu tiên của Metal qua tiếng đàn guitar của Toni Iommi. Thật không sai lầm khi nói “Họ là vị cha già của Metal”. Đến cuối thập kỷ 70, một số ban nhạc như Venom, Judas Priest, Iron Maiden và một số các ban nhạc khác từ làn sóng các ban nhạc Heavy Metal ở Anh, họ chính là người dẫn đường cho hàng loạt các ban nhạc Speed/Thrash Metal sau này mà tiêu biểu là Metallica với “Kill Em All”, một số ban nhạc thời khác như Slayer, Exodus.
Trong khi đó, tại Tampa (Florida) vào năm 1983, ban nhạc học sinh Mantas gồm ba thành viên ở tuổi 17, các thành viên của Mantas gồm: Kam Lee chơi trống và hát, Chuck Schuldiner và Rick Rozz chơi guitar. Mantas ghi âm bốn ca khúc có tựa “Death By Metal” vào năm 1983. Tại nhà giữ xe của Chuck, Mantas bắt đầu chơi nhạc và ghi âm trong một cuộn băng. Cũng thời gian đó, cũng có một ban nhạc học sinh tại San Fransisco là Possessed. Cùng với Hellhammer (về sau là Celtic Frost) và Venom, có thể bốn ban nhạc là những người đi tiên phong cho thể loại Metal nhanh, mạnh mà bây giờ chúng ta biết. Thời gian sau, Mantas đổi tên thành Death.
Năm 1984, Possessed, Celtic Frost và một vài ban nhạc đã có những album làm bước đệm cho buổi đầu của Death Metal. Tuy nhiên, họ chưa thật sự thành công. Possessed cho ra abum “Seven Churches” với hãng Combat. “Seven Churches” đã tạo ra bước khởi đầu và để lại rất nhiều ảnh hưởng cho các ban nhạc Death Metal của Mỹ sau này. Tuy nhiên, mãi cho đến khi Death cho ra album đầu tay “Scream Bloody Gore”, Death Metal mới thật sự được biết đến như một thể loại mới.
Trở lại với Death lúc chưa ra album này, họ ghi âm hai ca khúc mới là “Reign Of Terror” và “Infernal Death” vào năm 1984. Sau vài ca khúc nữa, Chuck Schuldiner có ý định chuyển đến San Fransisco nhưng hai thành viên còn lại ở lại Florida thành lập nhóm với Massacre với Terry Butler và Bill Andrews. Trong khi đó, tại Fransisco, Chuck thành lập ban nhạc với John Hand chơi guitar và Chris Reifert chơi trống. Lúc đó, Chuck định mời tay bass Steve DiGiorgio của nhóm Sadus tham gia. Nhưng sau khi chuẩn bị xong xuôi. Chuck quyết định hát, chơi guitar chính và kiêm luôn vai bass trong album đầu tiên của Death. Death cho ra một ca khúc nữa “Mutilation” rồi ký hợp đồng với hãng Combat. Sau này, Chuck nói lúc đó còn thiếu kinh nghiêm, album đầu tay soạn đơn giản. Lời nhạc trong album là hình ảnh trong các bộ phim kinh dị, lời ca rất nhạt nhẽo, chán ngắt và chịu ảnh hưởng rất nhiều của Possessed. Ngay từ buổi đầu, Death Metal đã có tai tiếng, kết qủa của những hình ảnh bệnh tật và lời ca đen tối của Venom, Possessed, Hellhammer. Các ban nhạc vùng Scandinavia có tư tưởng tôn thờ Sa Tăng và chống đối Thiên Chúa Giáo.
Tóm lại, một trong những vị vua của Metal đã xuất hiện, truyền thuyết vĩ đại chỉ mới ở chương đầu. Những ai theo cùng Death từ thuở ban đầu cho đến ngày cuối cùng sẽ thấy rõ rệt từng bước thăng trưởng của Death. Có nhiều ý kiến khen lẫn chê về album đầu tay của Death, theo tôi thì sự khởi đầu như vậy là thành công vì lúc đó Chuck mới 18 tuổi. Đây cũng là một nỗ lực rất lớn của Death và các ban nhạc khác vào thời kỳ đó. Có lẽ thật khó mà tin được chỉ vài năm sau khi Thrash Metal, thể loại Death Metal nhanh, và khốc liệt đã nhất ra đời.
Thành phần ban đầu nhanh chóng giải tán, Chuck quay trở lại Florida làm việc với nhà sản xuất nổi tiếng Scott Burn. Chuck mời các thành viên của nhóm Massacre (trừ Kam Lee) tham gia: Rick Rozz chơi guitar, Bill Andrews (trống) và Terry Butler (bass). Sau vài buổi biểu diễn, Chuck bắt đầu chuẩn bị cho dĩa nhạc mới, Death ghi âm ba demo “Left To Die”, “Born Dead” và “Pull The Plug” thăm dò thi trường theo yêu cầu của Scott Burn. Năm 1988, Death tiếp tục làm rung chuyển thế giới lần thứ hai với “Leprosy”. Nhạc đã tiến triển hơn rất nhiều, tiếng rít nhanh và mạnh hơn, các ca khúc có cấu trúc hoàn thiện hơn so với album đầu. Tiếng trống bass đôi chạy cùng với những câu lead cứng cáp làm thành dĩa nhạc dài khoảng 40 phút đưa người nghe lên thiên đường. Lời nhạc cũng có sự khác biệt với “Scream Bloody Gore”. “Leprosy” qua hình ảnh ghê sợ của bệnh phong như ẩn ý về thái độ và sự thân ái trong xã hội.
“Sense of feeling soon to be gone
Life will never last”
“Open Casket” là suy nghĩ châm chọc về những gì sắp xảy ra và tính bất định của cuộc sống.
“Death is oh so strange
The past no one can change
What you can’t predict
Is how long you’ll exist”
“Left To Die” về sự vô lý của chiến tranh và người lính bị đem làm con chốt thí như thế nào?
“Bodies fall onto the ground
Blood flies through the air
Shedded victims lie in pain
Death is never fair”
Và “Pull The Plus” tranh luận về sự lựa chọn thiên mệnh riêng của người đàn ông, không phụ thuộc vào những quyết định gì khác.
“Once I had full control of my life
I now behold a machine decides my fate
End it now it’s all too late”
Nhìn chung, “Lepsory” có đủ mọi yếu tố để lấy làm tiêu chuẩn cho một dĩa Death Metal kinh điển. Cuối năm 1989, quan hệ giữa Chuck và Rick Rozz trở nên căng thẳng và Chuck quyết định cho Rozz ra khỏi ban nhạc. Vài tháng sau Chuck nói “Rick Rozz phải ra đi vì những gì anh ta đã làm. Chúng tôi đang trong qúa trình phát triển để thành một ban nhạc và những nhạc công tài giỏi hơn còn anh ta thì hoàn toàn không”.
Rick Rozz được thay thế bởi tay guitar lừng danh James Murphy (sau này chơi cho Obituary và Testament). Năm 1990, Death cho ra dĩa thứ ba “Spiritual Healing”, tiếng guitar solo có phần dịu hơn so với hai dĩa trước. Nhạc điệu biến đổi giữa nhanh và chậm, những câu lead nhanh và lôi cuốn. Chuck thể hiện tức giận và mỉa mai trong lời nhạc, chủ đề của các ca khúc sâu đậm và thực tế. “Spiritual Healing” chỉ trích sự cuồng tín ngu muội và những con người với niềm tin mù quáng bị bóc lột bởi tôn giáo.
“Blinded by the twisted ways you live
Kill for religion, will the Lord forgive ?
Idiocy has stricken your mind”
“Living Monstrosity” nói về những bà mẹ nghiện ngập sinh ra những đứa trẻ có hình thù quái dị: “Born without eyes, hands, and a half a brain. Being born addicted to cocaine”
Và “Altering The Future” nêu bật câu hỏi rất thâm túy.
“Death and life taken so easily
Right or wrong, whose choice will it be ?”
Con nguời và những điều giả tạo được lấy làm chủ đề cho ca khúc “Low Life”.
“Fake is a word you represent
Your existence on earth I resent
At the cost of others you get by
Each word that you speak is a lie”
“Spiritual Healing” là điểm quan trọng trong sự nghiệp của Chuck. Từ album này, với dĩa nhạc này, Death xứng đáng là ban nhạc xuất sắc vào thời kỳ đó và những dĩa tiếp theo chứng minh Death là một trong những ban nhạc Death Metal xuất sắc nhất. Sau đó không lâu, Chuck chịu đựng thời điểm tồi tệ nhất trong sự nghiệp. Sau chuyến biểu diễn ở châu Âu, Terry Bulter là Bill Andrews quyết định trở lại với nhóm Massacre còn James Murphy tham gia vào Obituary. Cùng lúc đó, Death nhận được một số lời chế diễu từ các đài phát thanh.
Cuối cùng, Chuck quyết định làm lại từ đầu với Death. Ngay năm sau, Chuck mời hai thành viên Sean Reinert (trống), Paul Masvidal (guitar) của ban nhạc Cynic từ thành phố Miami và tay bass Steve DiGiorgio từ nhóm Sadus tham gia. Sean và Paul giúp Chuck lên chương trình cho album kế tiếp, đưa thêm những nét mới vào trong nhạc mà Death chưa có ở những dĩa trước. Lúc này, hãng Combat sát nhập vào hãng Relativity, Death chính thức kí hợp đồng với hãng Relativity. Năm 1991, dĩa nhạc mạng đầy tính triết học của Death, “Human” ra đời. “Human” mang đến nhiều nét độc đáo, với những đoạn nhạc nặng, nhanh và phức tạp , tiếng guitar dày, mạnh và vững chắc, bass và trống đầy uy lực nghe như tiếng ngựa phi. Lần đầu tiên, Death, Thrash và Progrressive hoà trộn với nhau. Sự nghiệp của Death đi sang một chương mới. Lời nhạc trong “Human” chủ yếu nói về xã hội loài người. Trong đoạn độc tấu “Cosmic Sea”, Scott Carino chơi bass thay cho Steve
Trong “Suicide Machine”, Chuck lặp lại chủ đề của “Pull The Plug”, mỉa mai xã hội đương thời.
“But when it comes to wanting out”
Those with power, will be there
Prolong the pain
How long will it last ?
Suicide Machine
A request to die with dignity
Is that too much to ask ?”
“Lack Of Comprehension” nói về cái tôi của con người, sự mù quáng trong hoàn cảnh dẫn đến việc làm gây ra tội lỗi.
“Lies
Right before your very eyes
A reflection of the mistakes
To the end you will deny
Your part in the demise of a life”
Thói gian trá trong xã hôi, con người ta phản bội lại những gì mà họ tin tưởng được suy xét trong “Secret Face”.
“Vulnerable through trust
Life is a twisted maze of obstacles
Presented by people with a secret face”
“Vacant Planets” như lời tiên tri giải thích lòng tham sức mạnh, quyền lực, ham muốn thống trị sẽ dẫn đến sự sụp đổ như thế nào?
“Limiting our passages of thought
Are they examples of regression
A life form’s abusive progression”
“See Through Dreams” thuật lại nỗi đau trả giá cho cái lơi nhỏ nhoi, khuyên chúng ta giữ lấy những gì mình đang có.
“Close your eyes and imagine to be without
What we take for granted every time we open our eyes”
Lúc bấy giờ, Death Metal phát triển rực rỡ, “Human” và hàng loại các dĩa nhạc Death Metal khác đưa thể loại này vang xa khắp thế giới, kể cả ở châu Á. Sau khi hoàn thành “Human”, Death thực hiện một video đầu tiên “Lack Of Comprehension”. Cũng trong năm 1991, nhóm Cynic kí hợp đồng với hãng RoadRunner, sau khi thực hiện chuyến đi với Death tại châu Âu, Paul và Sean trở lại với Cynic chuẩn bị cho dĩa nhạc mới của họ. Chuck lại tìm thành viên mới, lúc bấy giờ ban nhạc Thrash nổi tiếng Dark Angel vừa tan rã, Chuck liền mời tay trống của Dark Angel là Gene Hoglan tham gia chơi cho Death. Thành phần mới của Death còn có tay guitar lừng danh của King Diamond là Andy LaRocque góp mặt. Death lại chuẩn bị cho ra album mới. Năm 1992, hãng Relativity phát hành album “Fate-The Best Of Death” tuyển chọn 10 ca khúc tiêu biểu của Death trong 4 dĩa trước đó.
Năm 1993, Death lại một lần nữa làm nên lịch sử với “Individual Thought Patterns”. Dĩa này êm dịu hơn các dĩa trước nhưng kĩ thuật điêu luyện của ba tay nhạc công thượng thặng cùng với Chuck làm nên tên tuổi của một ban nhạc vĩ đại. Sau khi phát hành, Death làm video thứ hai “The Phisolopher”. Giọng hát của Chuck mạnh, giận dữ, tiếng guitar hao hao giống với “Human”, Death chứng minh mình vẫn luôn tiến triển về mọi mắt. Chủ đề trong dĩa này, hầu hết tập trung vào tâm lý, trí tuệ và động cơ hành động của con người. “Overactive Imagination”, châm chọc những tâm hồn yếu đuối, giả dối và những kẻ ngụy tạo không bao giờ hiểu được mình là ai, luôn lừa dối chính mình và người khác.
“Mastering the art of deception
That increases your sick addiction
It’s an overactive imagination that enslaves your empty shell”
Lòng tham quyền lực, suy nghĩ tự cho mình là đúng dẫn đến những việc làm tai hại được suy xét trong “Mentally Blind”.
“You see your visions and no one else’s
Your every word filled with sarcasm
Crucify people with invisible knowledge”
“The Philosopher” nói về những gì mà người ta biết nhưng không hiểu một cách đúng đắn
“Lies feed your judgement of others
Behold how the blind lead each other
The Philosopher
You know so much about nothing at all”
Sau nữa nhưng vẫn chưa hết, Destiny vô cùng truyền cảm và sâu lắng, Chuck khắc sâu hình ảnh của Metal.
“I believe behind confusion awaits the truth for us. Past the obstacles we face. Destiny is what we all seek. Destiny was waiting for you and me.”
Steve và Andy trở lại với ban nhạc cũ của họ, Chuck và Gene lại tìm thành viên cho dĩa nhạc mới. Death và hãng Relativity nảy sinh nhiều bất đồng, theo xu hướng rất nhiều ban nhạc Metal ký hợp đồng với RoadRunner, Chuck muốn chuyển sang ký hợp đồng với hãng RoadRunner. RoadRunner bắt đầu quá trình làm việc với Relativity để chuyển Death sang một bản hợp đồng mới. Trong thời gian chờ đợi Chuck và Gene soạn nhạc và tìm kiếm thành viên mới. Sau một thời gian, Chuck mời Kelly Conlon (bass) và Bobby Koelble tham gia.
Sau một thời gian chuẩn bị, Death vào phòng thu âm với thành phần mới. các thành viên chơi cho Death không khi nào ổ định nhưng tất cả họ đều góp phần đưa Death trở thành một tên tuổi vĩ đại. Tháng 3 năm 1995, thế giới chứng kiến tuyệt phẩm xuất sắc nhất của Death, “Symbolic” ra đời. Dĩa nhạc thứ 6 của Death thổi tung cả thế giới, Chuck khẳng định vai trò của mình. Sau nhiều năm nỗ lực, Death thật sự là một huyền thoại sống. “Symbolic” được rất nhiều tạo chí đánh giá là một trong thiểu số album Death Metal hay nhất cho đến thời điểm đó. Death quay trở lại thời gian đầu với âm thanh mạnh mẽ. Các ca khúc là những đoạn nhạc cực lôi cuốn, tiếng guitar đệm nghe như tiếng đàn violon bên canh cây guitar chủ đạo đánh những nốt nhạc cực hay. Trống và bass nghe rì rào như mưa rơi nặng hạt. Giọng hát của Chuck vừa khàn đục vừa chói tai, hoà âm phối khí rất tuyệt. Lời nhạc của Chuck càng lúc càng sâu sắc hơn. Một điều ít thấy trong Death Metal.
Lời nhạc bớt gay gắt so với trước nhưng sâu sắc và truyển cảm hơn. Ca khúc tựa dĩa là mong mỏi về tuổi thơ trong sáng, Chuck nói về những mất mát của tuổi thơ.
“When did it begin ?
The change to come was undetectable
The open wounds expose the importance of
Our innocence
A high that can never be bought or sold”
Lại là lời mỉa mai, châm biếm trong “Without Judgement” chế nhại sự bất công của xã hội.
“Guilty until proven innocent
We condemn your soul and fate
Nevermind the possibilities
Too busy for logic or to calculate”
“Crystal Mountain” chỉ trích mánh khóe của những kẻ sự dụng trong tôn giáo để mị dân.
“Inside crystal mountain
Evil takes its form
Inside crystal mountain
Commandments are reborn”
Nhưng truyền cảm nhất là “The Perennial Quest”, ca khúc như một lời tự kể của Chuck, suốt bao năm qua Chuck cố gắng không ngừng. Tuyệt vời hơn, “Perannial Quest” nêu bật tính chất trong sự tồn tại của con người, gây cảm xúc dạt dào đối với các fan, làm thế nào giữ lấy lẽ phải và lọc bỏ những cái xấu, làm người nghe như muốn bật ra sức mạnh để đối đầu với thử thách,nghiệt ngã với niềm tin và khát vọng mạnh mẽ.
“Filtering out the bad that holds us back…
Take hold of what is true to your hunger”
Sau chuyến biểu diễn cho “Symbollic”, Death lại tan rã một lần nữa, vì chán cảnh ban nhạc liên tục thay đổi, Chuck quyết định làm một dự định khác ngoài Death. Chuck thành lập ban nhạc mới Control Denied nhưng Chuck không muốn đảm nhiện vai ca sĩ, Chuck định mời các ca sĩ nổi tiếng lúc đó như Warrel Dane (Nevermore) hay James Rivera (Helstar) tham gia Control Denied nhưng sau cùng thì Tim Aymar từ nhóm Psycho Scream tham gia làm ca sĩ cho Control Denied.
Tuy nhiên, dự định với Control Denied gặp trục trặc, Chuck quyết định trở lại với Death, thành phần mới gồm tay trống Richard Christy từ nhóm Acheron, Scott Clendenin chơi bass và guitar thứ hai Shannon Hamn. Chuck quyết định làm một di sản sau cùng cho Death. Năm 1997, dĩa nhạc sau cùng của Death “The Sound Of Perseverance” được ghi âm, do rắc rối với RoadRunner, Chuck quyết định nhờ tên tuổi khổng lồ Nuclear Blast phát hành. Mãi đầu năm 1998, dĩa nhạc cuối cùng mới Death mới đựơc phát hành. “The Sound Of Perseverance” như lời nhắn nhủ sau cùng của Chuck với khán giả: “I Am A Past, A Story To Tell”. Câu chuyện cổ tích về Death đã kết thúc.
Sau khi chấm dứt Death, Chuck quay trở lại với Control Denied, Chuck thành lập một ban nhạc với phong cách rất khác so với Death, giọng hát của Tim Aymar đặt sệt một ca sĩ của Power hay Progressive. Sau khi chuẩn bị, Chuck mời lại Steve chơi bass trong dĩa mới của Control Denied. Năm 1999, album đầu tiên của Control Denied, “The Fragile Art Of Existence” được phát hành, Chuck làm các fan hết sức ngạc nhiên. Chuck làm một album Power/Progressive thu được rất nhiều thành công. Control Denied chuẩn bị đi biểu diễn thì Chuck phải nhập viện để điều trị một khối u trong não. Sau lần phẫu thuật đầu tiên, hi vọng trở lại với Chuck nhưng không lâu sau, Chuck lại phải nhập viện lần thứ hai. Sau những cố gắng hết sức của các bác sĩ, những lời động viên, Chuck vẫn không thể trở lại với cuộc sống bình thường. Ngày 13 tháng 12 năm 2001, Chuck đã ra đi trong sự thương tiếc của bao người hâm mộ Metal đã mất đi một tượng đài nhưng câu chuyện kể trên sẽ vẫn còn được các thế hệ khán giả của Metal kể lại. “Rest In Peace, Chuck”.