Không còn đứng trên sân khấu cùng với đồng đội, nhiều Rock fan yêu quí Bức Tường vẫn tự hỏi không biết Bức Tường ra sao, liệu còn máu với Rock nữa không?
Lẽ ra, tôi đã có thể trả lời ngay rằng Bức Tường vẫn đầy đam mê với Rock nhưng có lẽ nói vậy vào lúc này không hợp logic. Niềm đam mê âm nhạc không phải là thứ tự dưng “tậu” về rồi tự dưng vứt bỏ được. Chúng tôi chấm dứt trình diễn thực ra cũng đâu có sung sướng gì. Chẳng qua… chẳng có gì là mãi mãi.
12 năm đam mê, 12 năm cống hiến tuổi thanh xuân của mình để rồi “chỉ dừng lại ở vấn đề danh vọng mà không đi đôi với tiền tài”. Có người nói các anh là người “háo danh”?
Giàu có – Hạnh phúc – Đẹp đẽ – Danh giá – Quyền lực… đó là những thứ mà ai cũng lấy làm động lực để phấn đấu. Họ nói “hám lợi” là quá đà, do họ đã quy chụp sai, suy nghĩ không thấu đáo, không chân thành.
Chúng tôi, bắt đầu từ tay trắng, cùng nhau trải qua 6 – 7 năm phấn đấu bền bỉ như nhà nông gieo hạt mới có ngày được ngắm nghía hoa trái. Hãy công bằng một chút cho chúng tôi được nhờ, bởi nếu hám danh đến cái độ mờ mắt quên cả sĩ diện thì chẳng lý gì chúng tôi lại nghỉ hát mà không tận dụng để kiếm danh kiếm lời thêm vài năm nữa.
Trong năm 2007 này, Rock có thêm nhiều sân chơi, các kênh thông tin về Rock cũng thêm chuyên mục, nhiều ban nhạc Rock trẻ cũng rục rịch ra album. Vậy Bức Tường có tiếc nuối khi bản trường ca thứ 4 vẫn còn dang dở?
Tiếc chứ, cá nhân tôi vẫn nói thế mà. Ai có làm việc gì, có đam mê mà phải dừng lại nửa chừng thì khó chịu lắm, nhưng nhiều điều đã đến và đã đi, chúng tôi cũng đã quyết định thế rồi.
Là một người từng trải, anh có lời khuyên gì với họ?
Có cái nhìn thoáng và tự chứng minh năng lực mình!
Ban nhạc Rock trẻ nào mà anh đánh giá cao nhất hiện nay?
Về độ hiện đại, hấp dẫn là Microwave. Về độ ham phấn đấu có Thuỷ Triều Đỏ, các “độ” khác thì chúng ta tiếp tục tìm kiếm khi các ban nhạc tự “phát lộ” mình trong tương lai.
Theo anh, liệu chúng ta có thể có một “thị trường Rock” như thế giới?
Hãy khoan nói tới thế giới. Chính nhiều người vẫn có phản ứng tiêu cực với chữ “thị trường Rock” cơ mà. Sẽ còn khó khăn nếu chúng ta không nhìn nhận một cách thoáng đạt hơn. Nếu có ai cho rằng, Rock ở những quốc gia châu Á không có gì đáng để học hỏi hoặc nhìn nhận thì họ cần xem lại mình cẩn thận hơn.