Categories Rock Việt

Sài Gòn Rock Club- Một năm nhìn lại

Thế hệ 6X Da Vàng, Rock Anpha cùng Atmosphere, Bức Tường, Wishband đại diện cho thế hệ 7X, dân 8X cũng hả hê có Microwave. Lâu lắm rồi mới có một rock show tại Việt Nam “lôi kéo” được gần 8000 khán giả về tại nhà thi đấu Phan Đình Phùng. Chỉ 18 ngày sau đó (29-03-06), trước sự sốt ruột của những rock band lỡ hẹn với đêm ra mắt, SGR “thừa thắng” chơi thêm một đêm rock nữa tại nhà hát Bến Thành, lần này, gần 3000 khán giả không màn đến ghế ngồi quay cuồng dưới sảnh đường nhà hát. Đó là sự khởi đầu khá hoàn hảo cho một sân chơi rock chuyên nghiệp nhằm vực dậy phong trào ngày nào còn vang bóng.

Một năm tròn, đêm rock “Metal Rainbow” tại 126 Cách Mạng Tháng 8, Q.3 ngày 09-03-2007 vừa qua chính là dịp để những người gắn bó với SGR nhìn lại chặng đường ấy, họ vẫn chạy “những cú rift, cú rift rất nóng”, vẫn trung thành với dòng nhạc đã chọn, vẫn thăng hoa cùng những màn biểu diễn của những anh hùng guitar Trung Thành, Nguyễn Đạt, mặc cho ban tổ chức luôn hồi hộp “chỉ mong đủ vốn”, nhưng có hề gì? Bởi lẽ, “chặng đường nào rải bước trên hoa hồng?..”, phải không?

“Giấc mộng đêm hè”

“Mở hàng” trong đêm diễn là một cái tên khá mới- End Of Road. Đây chỉ mới là lần thứ 2 End Of Road đứng trên sân chơi của SGR, những Văn Trung (guitar accor), Thanh Lưu (guitar solo), Đoàn Kì (drum), Đăng Khoa (guitar bass), Trung Hiếu (vocal) chơi chắc tay hơn hẳn so với lần đầu tiên họ xuất hiện trong buổi sinh hoạt của câu lạc bộ vào 12-10-2006. 6 tháng chưa phải là một khoảng thời gian đủ dài để một rock band có thể làm nên chuyện. Những bản demo “Bóng ma”, “Kẻ 2 mặt”, “Đắng”, “Vết xe” được tung lên mạng cũng như 2 sáng tác mới “Sám hối” và “Gánh chịu” của nhóm vẫn trung thành với dòng Technical Death.

Quả thật, 6 ca khúc trong đêm của End Of Road đã cho thấy họ đã làm việc cật lực và nghiêm túc như thế nào. Vocal Trung Hiếu có những cú giật giũ khá "máu me", guitar Thanh Lưu khiến các rock fan phải phấn khích bởi những lần anh bặm môi cắn răng đi những đoạn solo cao trào. Thế nhưng, nhiệm vụ lãnh ấn tiên phong “hâm nóng” bầu không khí của rock fan dường như hơi quá sức với một nhóm nhạc còn mới mẻ như End Of Road.

https://www.hehemetal.com/http://pix.hehemetal.com/2007/store//images1256591_EndofRoad.jpg Rock show “Metal Rainbow” cũng là đêm cảm nhận những giọt mồ hôi của đội ngũ ban chủ nhiệm và cộng tác viên của SGR. Không thể không nhắc đến cái tên Duy Hải, tay bass của Rock Anpha đồng thời là chủ nhiệm SGR. Một năm nữa trôi qua, tuổi tác đang ngày càng đè nặng lên vai những cựu binh Rock Anpha, không nói nhiều, vocal Đình Cường khẳng định “gừng càng già càng cay” bằng các ca khúc “Lãng quên”, “Hãy vui lên nào”, “Cát bỏng”, “Cũng yêu em rồi”.

Chuyện ngoài lề, giọng ca khàn đục luôn xuất hiện rất máu lửa này sẽ ham vui một chút trong album sắp tới của nữ ca sĩ Siu Black. Không gào thét, không “khích động” các rock fan bằng giọng death hay những màn bốc đồng của tuổi trẻ, dường như, tuổi tác cũng là một liều thuốc để Rock Anpha mê hoặc khán giả bằng cái tinh tế trong ca từ, trong nhịp trống âm thầm trấn thủ phía sau của Quang Vinh. Mấy mươi năm chơi nhạc với nhau là khoảng thời gian đủ để khi Minh Dũng “thả” một nốt trên keyboard, Hà Phái Ngọc đủ biết phải làm gì với cây guitar lead của mình. Những tưởng, đã có lúc, sự xáo trộn trong nội bộ và gánh nặng kinh tế đã chia cắt những người anh em Rock Anpha suốt 7,8 năm trời không thể đứng trên cùng một sân khấu. Thế nhưng, một năm trước, trong không gian hàng ngàn cánh tay giương cao như níu kéo thanh âm của rock ở sân Phan Đình Phùng, trên sân khấu, Da Vàng, Atmosphere, Microwave… đã cùng đứng trong hàng ngũ những chiến binh vực dậy phong trào, Rock Anpha chợt bừng lên nỗi đau về Hoàng Triều, “một người anh em giờ đây không còn có thể nối tiếp giấc mơ về một ngày phục hưng của rock”, Duy Hải ngậm ngùi, sáng tác “Nhớ người đã xa” của Rock Anpha ra đời như vậy đó.

Vừa ra mắt album sau nhiều lần đưa demo lên mạng cho rock fan tham vấn, Sagometal là một cái tên được chờ đợi trong đêm rồi. Tinh thần đấu tranh bất khuất của dân tộc cũng như nhịp sống thành phố là cảm hứng chủ đạo trong album của Sagometal. Đó là câu chuyện về những người thuỷ thủ ngàn khơi xa trong “Biển ru”, máu và nước mắt của người lao động trong “Những đôi tay”. Bắc Hải dùng tiếng bass trầm đục của mình như “hộ pháp giữ nhịp” cho Sagometal, nhịp bass đi vững chãi như chính thân hình vạm vỡ của anh. Guitar lead Trung Thành chắc chắn sẽ làm thiếu nhi…khóc ré bởi lẽ anh to vật vã như một con gấu nhưng vô cùng tinh tế và uyển chuyển trong những đoạn solo. Cặm cụi ngồi sau giàn trống vẫn là Thanh Hà, người vô cùng hạnh phúc bởi bên dưới luôn có mặt chị Phượng, người vợ luôn theo anh trong các đêm diễn.

 

Bầu nhiệt huyết sục sôi của Sagometal trong một đêm mùa khô càng làm cho rock fan khao khát cháy bỏng hơn về một “Ngày chiến thắng” ở “Điện Biên Phủ” hay “Thành phố anh hùng”. Giọng vocal Tường An cho biết: “ Hiện tại, Sagometal đang có 3 sáng tác thử nghiệm mới, về đề tài, nhóm dựa trên cảm hứng đất nước hội nhập, và dòng melodic metal rất phù hợp với nội dung cũng như dụng ý đầu tư về kĩ thuật và phô diễn giai điệu của nhóm trong năm 2007 này”.

Riêng với rock, sự vất vả của lực lượng an ninh phần nào phản ánh được “độ nóng” của show diễn. Nhiều lần đứng trên sân chơi của SGR, Tường An chính là một trong những rocker khiến đội ngũ bảo vệ mệt mỏi nhiều nhất. Bởi lẽ, nhiều show diễn trước, Tường An liên tục có những cú lao mình xuống những cánh tay đang giơ cao ở phía khán giả. Ít ai biết được rằng, anh chàng vocal có giọng ca man dại này ngoài đời là một giáo viên dạy môn vi tính khá mẫu mực.

Ngổn ngang còn lại…

Thu về hơn 3000 vé trên tổng số 4000 vé phát hành là một con số ban tổ chức tạm hài lòng. Tuy nhiên, những hàng ghế đầy đủ và quá chỉnh chu có lẽ hơi không cần thiết với những cái đầu đầy máu nóng của rock fan. Chính vì điều đó mà các rock fan thiếu không gian “giật giũ” đã áp sát khoảng trống trước sân khấu khiến lực lượng bảo vệ vô cùng vất vả can ngăn những kẻ quá khích lao lên phía trên.

Bên cạnh đó, hệ thống âm thanh của một sân khấu ca nhạc- hài kịch tạp kĩ không phù hợp lắm với rock show, sân khấu ngoài trời lại nằm ngay khu vực trung tâm Công trường Dân Chủ khiến cho tần suất thanh âm của đêm diễn chưa làm các rock fan “đã ngứa”. Theo tay guitar Thanh Lưu, “một vài sơ suất âm thanh ngoài ý muốn đã khiến chúng tôi chơi chưa hết sức mình…”. Tay bass Duy Hải, chủ nhiệm SGR cho biết: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi thử nghiệm tổ chức tại sân khấu 126 Cách Mạng Tháng 8, Q.3, nếu thành công, chúng tôi sẽ tính tiếp”.

Một năm đã qua, 4 lần tổ chức tại nhà hát Bến Thành, một lần tại nhà thi đấu Phan Đình Phùng và nhiều lần nhỏ lẻ khác, đến hôm nay, việc tìm một địa điểm sinh hoạt cố định vẫn nằm trong “sự thử nghiệm”, xem ra, ban chủ nhiệm SGR hẳn còn nhiều gian nan.

Khó khăn về kinh phí luôn đặt Ban chủ nhiệm SGR vào trạng thái “hồi hộp” mỗi khi tổ chức chương trình. Bài toán thiếu nhà tài trợ vẫn đang loay hoay tìm cách giải. Đêm ra mắt ngày 11/03/06 cùng nhà tài trợ khá hoành tráng đã khép lại khi giờ đây SGR phải tự xoay sở một mình. Thật khó có một đơn vị nào lại chịu móc hầu bao tài trợ cho những show diễn chưa đầy 3000 khán giả, nhưng họ quên rằng, với nhạc rock ở nước ta, đó đã là một con số đáng để bất cứ nhà tổ chức rock show nào hài lòng.

Vậy phong trào rock Sài Gòn đang ở đâu trước tình hình nhiều khó khăn như thế của SGR. Phải thừa nhận một điều rằng, vài năm gần đây, số lượng rock band đang nở rộ. Lướt một vòng trên những web site www.hehemetal.com , www.kimloaix.com , www.vnrockworld.com …sẽ thấy một lực lượng hùng hậu ban nhóm nhạc đang sôi nổi tập luyện, thu âm, đưa những demo lên mạng để các rock fan bình luận. Những Cường Em, Đoàn Kì một năm trước vẫn nhảy nhót cuồng quay trong đám crazyfan thì giờ đây đã trở thành những tân binh đứng vào đội quân vực dậy phong trào, họ là những tay trống của Titanium, End Of Road.

https://www.hehemetal.com/http://pix.hehemetal.com/2007/store//images1256589_DaVang.jpg  Bao giờ cũng vậy, sự xuất hiện của Da Vàng để khép lại chương trình là một dụng ý khá tinh tường của ban tổ chức. Với những cựu binh Da Vàng, Rock Anpha thì máu lửa, nhiệt huyết vẫn còn, trình độ ngày càng điêu luyện, nhưng thật sự, giữa những vướng bận gia đình và công việc riêng, họ dường như không còn nhiều thời gian để dành cho rock. Sự xuất hiện của họ trên sân khấu là một cú hích cho thế hệ đàn em vừa tập tễnh bước vào con đường không nhiều mật ngọt này. Thế nhưng, liệu “đơn thuốc” ấy có “đủ liều” không, khi sau một năm đứng trước hàng ngàn rockfan của SGR, Da Vàng vẫn chưa có những sáng tác mới. Gặp Nguyễn Đạt hôm 9/3: “sáng tác mới “Tìm đến nhau” đang hoàn thiện những bước cuối cùng, hãy chờ xem!”

 Càng về cuối, “máu” của rock fan càng lên đến độ cao trào, áo xống trở nên chật chội với các chàng trai, mái tóc dài trở nên hữu dụng hơn bao giờ hết, họ quay cổ, giật gục đầu tóc, những mái tóc dài quay tít hay rũ xuống và hất ngược lên liên hồi.

23 giờ, tiết trời đêm hè vẫn oi bức, rất nhiều quạt gió, quạt nước được huy động, không biết bao nhiêu chai nước vung lên tung toé trong những bàn tay đầy phấn khích, tất cả không thể “làm nguội” những tâm hồn Rock đang bỏng cháy.