John Lennon Sài Gòn
Nếu như ở Hà Nội những năm 1990, người ta xem thủ lĩnh nhóm rock Desire, Tùng “John” (bây giờ là giám đốc công ty quảng cáo và giải trí Mỹ Thanh, chuyên tổ chức những show nhạc pop) là một John Lennon kiểu Việt thì ở miền Nam nhiều người đã mặc định Đạt cận là một John Lennon Sài Gòn, bụi bặm, đeo kính tròn, có dáng vẻ thủ lĩnh và hát những ca khúc của The Beatles và John Lennon như Come Together, Mother, Don’t Let Me Down… hay bá phát.
Thật ra chất nhạc của Đạt cận nặng hơn The Beatles nhiều nhưng anh lớn lên với những giai điệu mở đầu của The Beatles và một loạt những anh tài khác cho nên dù muốn hay không Đạt vẫn mang dáng dấp của John và thực tế trong khoảng 3 thập niên qua, vai trò thủ lĩnh đầu đàn của rock Sài Gòn vẫn chưa có ai qua nổi Đạt cận. Anh và nhóm Da Vàng vẫn là một trong những nhóm rock tiêu biểu nhất, nổi tiếng nhất mà đất Sài Gòn từng sản sinh ra.
Nhưng trước khi Da Vàng ra đời, Đạt cận là ai?
Nguyễn Đạt sinh năm 1964 và mê rock từ khi chưa tới 10 tuổi. Ngày đó, cha anh là kỹ sư của đài truyền hình và là bạn thân của Jo Marcel (ca sĩ nổi tiếng đồng thời là ông chủ của nhiều vũ trường đình đám như Đêm màu hồng, Ritz… và là chủ hãng băng mang tên mình) nên Đạt cận được chú Jo cho mượn bất cứ đĩa nhạc nào anh thích. Lúc ấy Đạt mới 8 tuổi, được nghe lần đầu những ca khúc của The Beatles, C.C.R, Grand Funk… và yêu thích vô cùng. Nhưng bài hát khiến cậu bé 8 tuổi mê mẩn đến độ nghe đi nghe lại mãi là sáng tác của Nguyễn Trung Cang, Mặt trời đen. Thời điểm 1972, ca khúc nằm trong cuốn băng Anna 20 này đã khiến Đạt cận có những định hướng chơi rock sau này của mình, chơi phần nhiều là những sáng tác riêng và thuần Việt.
Nhưng phải đến khi 17 tuổi thì ước mơ chuyển từ “nghe nhạc” sang “chơi nhạc” của Đạt mới được chắp cánh. Ngày đó anh là cậu học sinh lớp 11 trường Phú Nhuận và mê rock kinh khủng. Anh và vài người bạn trong lớp vẫn thường tự nhắm mắt và tưởng tượng mình đang chơi rock, người thì lấy dùi gõ bàn làm trống, 2 người còn lại thì chỉ có 1 cây đàn, chỉ còn cách một người chơi còn người kia đánh… tưởng tượng. Họ “tưởng tượng” chán chê cho đến khi phát hiện trong kho của nhà trường còn nguyên một bộ nhạc cụ cùng với ampli, mixer, guitar điện bỏ không. Cả nhóm xin trường mang về nghiên cứu. Đạt đã nhờ cha sửa lại ngon lành và cả nhóm cuối cùng đem ra thử ngay tại nhà kho của trường. Buổi thử âm thanh đầu tiên, cả nhóm quyết định chơi nhạc của… Black Sabbath, nhóm heavy huyền thoại của rock.
Cha của Nguyễn Đạt đồng ý cho anh theo rock, mà thật ra ngay từ nhỏ nhờ cha mà Đạt đã đến với rock. Cây đàn guitar điện đầu tiên của anh là do bạn của cha, nhà làm đàn rất nổi tiếng Lê Minh Đường làm cho. Cây đàn mang kiểu dáng tên lửa và toàn bộ linh kiện là Việt Nam sản xuất 100%. Đó là một trong 2 cây đàn mà Đạt cận quý nhất. Cây còn lại là cây đàn thùng mà người bạn anh tự tay làm từ thùng cho đến dây suốt hàng tháng trời ở khu kinh tế mới.
Khoảng năm 1985, ở tuổi 21, Đạt cận chính thức đến với rock. Lúc này tóc anh đã dài và kiểu tóc ấy không bao giờ thay đổi. Ngày ấy để tóc dài khó khăn lắm, một phần do định kiến xã hội, phần khác ra đường mà dân quân tự vệ thấy là hốt về liền, lướt cho vài đường kéo là coi như đi đời mái tóc. Thế là cứ nhác thấy áo xanh từ đằng xa là Đạt lủi, mà lủi khéo lắm, ngược chiều cũng kệ, leo lề cũng chơi. May cho anh, chưa bao giờ phải vô công an phường vì mái tóc!
Khi bắt đầu chơi rock chính thức, Đạt chơi cùng nhóm với Quang Thắng (trưởng Atomega sau này), Hùng (guitar), Lộc (trống). Họ cover những bài rock heavy nổi tiếng và cả những sáng tác đầu tay của Đạt. Sau đó, Đạt lập thêm các nhóm khác như Demons với anh em Việt, Vũ chuyên cover Black Sabbath, AC/DC… và hát các sáng tác của Đạt.
Thời kỳ đó nghe rock đã khó chứ đừng nói dấn thân với nó. Đạt cận hay bất cứ tay guitar rock nào muốn chơi đều phải tự mày mò tìm hiểu hoặc học hỏi xung quanh. Rock thế giới chơi thế nào, âm thanh ra sao thì tất cả cũng phải đều tự ôm đàn và tìm hiểu.
Thời điểm ấy tư liệu nhạc cực kỳ khó tìm. Đến giờ Đạt cận nhớ mãi đêm Giao thừa năm 1990, thời điểm ban Megadeth vừa tung ra album Rust In Peace, mê lắm và đúng hôm Giao thừa, một người bạn ở nước ngoài về đã tặng anh băng cassette album này. Năm ấy, vừa đốt pháo xong, Đạt xông đất năm mới bằng âm thanh của Megadeth và “đó có thể nói là một trong những đêm giao thừa hạnh phúc nhất của tôi”, Đạt cận nhớ lại.
Ngày ấy CD chưa ra đời và cassette cùng đĩa nhựa ngự trị ở khắp nơi nhưng những album của rock luôn khan hiếm. Thời điểm ấy cửa hàng thu băng của Đạt cận trên đường Lê Văn Sỹ (đối diện rạp chiếu bóng Minh Châu) lúc nào cũng tấp nập. Có thể nói đây là nơi chuyên trị rock nặng, bất cứ nhóm nào không tìm được ở đâu sẽ tìm được ở đây. Cửa hàng này mở được khoảng 7 năm thì đóng cửa khi CD trở nên thịnh hành và ai cũng có thể mua CD dễ dàng. Đạt vừa thu băng vừa chơi nhạc. Nhóm sau cùng trước khi Đạt thành lập Da Vàng là nhóm E Dièse (E#, Mi thăng. Mà thật ra Mi thăng vẫn thường được gọi là Fa trưởng).
E Dièse là nhóm mà Đạt thành lập cùng guitar Hoàng Tuấn. Chính Hoàng Tuấn sau đó đã giới thiệu Đạt với Lê Quang, chơi bass trong nhóm blue metal của nhạc sĩ Thế Hiển, trước đó Lê Quang vừa đi nghĩa vụ ở Campuchia về. Chính sự giới thiệu này mà sau đó Da Vàng đã ra đời.
Nhóm Da Vàng năm 1996, từ trái qua: Nguyễn Đạt (guitar), Trần Nhã (trống) Lê Quang (bass)
Da Vàng ra đời – rock Sài Gòn hồi sinh
Năm 1990, các nhóm rock ra đời ở TP.HCM khá thoải mái. Các nhóm thường đặt tên khá ngầu và dữ dằn. Chỉ có Da Vàng là hơi khác lạ. Da Vàng tượng trưng cho chất nhạc thuần Á, thuần Việt, như một sự giới thiệu tinh thần chung của cả nhóm.
Da Vàng ra đời ngẫu nhiên khi năm 1990 lần đầu tiên tại Sài Gòn có cuộc thi Pop Rock. Lần đó, do cảm thấy ban nhạc cũ của mình, E Dièse, chơi chưa ra chất nhạc mà mình mong muốn nên Đạt cận cùng Hoàng Tuấn quyết định lập ban nhạc mới, lắp ghép thêm Lê Quang (bass), Lê Minh (trống), lập nên Da Vàng. Họ đem 10 ca khúc tự sáng tác của Đạt đi thi và đạt hạng nhì, gây chú ý rất lớn với những người mộ điệu.
Từ sau cuộc thi ấy Da Vàng trở thành nhóm rock được nói đến nhiều nhất ở Sài Gòn. Thời điểm ấy, Da Vàng là một gạch nối những tạm ngừng của rock suốt một thời gian rất dài. Những người trung niên mê rock điên cuồng tìm thấy ở Da Vàng một thời tuổi trẻ của mình còn những người trẻ thì tìm thấy được tiếng nói thế hệ mới. Những ca khúc Tấm gương kỳ diệu, Biển tình yêu, Bạch Đằng giang, S.O.S, Vòng tay bè bạn… rất được yêu thích. Phải đến năm 2000, sau gần 10 năm chinh chiến ở mọi nơi thì nhóm mới ra album đầu tay mang tên S.O.S với những bài hát trên. Chất nhạc của nhóm cuộn rõ chất heavy, giọng hát của Đạt cận đầy bão tố, tiếng bass của Lê Quang đầy ma lực và giọng guitar của Hoàng Tuấn là một đỉnh cao của rock Việt. Hoàng Tuấn cũng là một nhân vật đặc biệt của Da Vàng, trước khi đến với rock anh đã từng làm bốc vác tại cảng Sài Gòn.
Năm 1992, tại liên hoan Pop Rock nhóm gây “bão” tại NVHTN. Da Vàng cùng chơi với nhóm Les Maniacs đến từ Thụy Sĩ một bài hát rất nổi tiếng của The Beatles, Twist And Shout và khi tiếng guitar dạo đầu vừa cất lên đã khiến gần 2.000 khán giả ngây ngất. Nhưng đó là liên hoan Pop Rock đầu tiên và cũng là cuối cùng. Da Vàng cũng không tồn tại lâu với đội hình nguyên thủy.
Khoảng năm 2000, Hoàng Tuấn chuyển hướng sang jazz fusion, Lê Quang đi làm bầu ca nhạc và sáng tác, không chơi nhạc nữa. Nhiều người lúc đó nghĩ Da Vàng sẽ tan rã, nhưng chính Lê Quang khẳng định như đinh đóng cột: “Ngày nào còn Nguyễn Đạt ngày đó còn Da Vàng”.
Nguyễn Đạt vẫn ở đấy, Da Vàng vẫn còn nhưng những thành viên cũ đã ra đi. Sau đó Đạt cận mời thêm nhiều người khác tham gia nhưng thật sự Da Vàng chỉ thật sự là Da Vàng với đội hình cũ. “Dù sao tôi cũng phải tôn trọng họ. Tôi không thể níu kéo họ khi mà niềm đam mê rock của họ đã giảm đi. Níu kéo nếu được cũng chỉ là gượng ép”, Đạt cận tâm sự.
Giờ thì Đạt cận đang ở Mỹ, vẫn chơi nhạc và đang đi học thêm kỹ thuật thu âm. Đạt cũng thành lập 2 nhóm nhạc, một nhóm Việt (sẽ ra mắt vào cuối năm nay) và một nhóm Mỹ (Evile Annie). Nhóm Mỹ tháng 8 tới sẽ có buổi diễn đầu tiên và họ chọn thể loại theatrical rock với tinh thần kiểu Alice Cooper với sự trợ giúp của đèn sân khấu, màn hình lớn và có câu chuyện xuyên suốt.
Đạt cận gần như chưa bỏ lỡ một show rock nào của những nhóm rock nổi tiếng, từ Eric Johnson, George Lynch, Cinderella, Scorpions, Tesla, Mr.Big, Big 4 (Metallica, Megadeth, Slayer, Anthrax) cho đến Dream Theater, U.F.O, Opeth, Van Halen hay Iron Maiden. Và khi được hỏi: “Đi xem những ban rock của một thời như thế có bao giờ anh nhớ tới Da Vàng, nhớ tới rock Việt, nhớ lại một thời tuổi trẻ của mình?” thì Đạt cận nói ngay: “Lúc nào tôi cũng nhớ tới họ, nhớ tới rock Việt, nhớ tới những thời chơi rock ở đấy, thời kỳ đầy rẫy những khó khăn và tôi thấy rất thương anh em ngày đó”.
Những người ngày đó giờ không phải ai cũng rock xuyên tuổi tác như Đạt cận. Và giờ nhớ tới anh ai cũng nghĩ ngay đó là cánh chim đầu đàn của rock Việt. Và giờ cánh chim ấy đang vỗ cánh ở chân trời xa và rock Việt thì vẫn còn loay hoay với đường đi của mình.
(Theo Thethaovanhoa.vn)