Categories Rock Việt

Hồ Quang Hưng – Đôi cánh không cô độc

Không đầu hàng

“Không đầu hàng” thật ra là tên một bài hát của Little Wings, Don’t Surrender nhưng chính vì quyết tâm không đầu hàng mà Little Wings trở thành một trong những nhóm rock được yêu thích nhất của Sài Gòn.

23h45’ ngày 11/4/1997 tại Nhà hát Hòa Bình, khi ban tổ chức cuộc thi Unplugged ’97 công bố tên nhóm nhạc giành giải nhất là Little Wings thì tất cả các thành viên đã không nén nổi xúc động và ôm chầm lấy nhau, cùng với đó là 2.300 khán giả đã đứng lên vỗ tay không ngớt. Little Wings đã vượt qua 67 gương mặt ở vòng loại và 10 đối thủ trong đêm chung kết để đăng quang cuộc thi âm nhạc sinh viên.

Ngày đó, Unplugged tuy mang danh là cuộc thi âm nhạc sinh viên nhưng tiếng vang của nó rất xa. Khi mà Làn sóng xanh chưa ra đời, khi mà những cuộc thi âm nhạc truyền hình không nở rộ như hôm nay thì những cuộc thi như Unplugged bao giờ cũng là những kỷ niệm không thể nào quên với nhạc trẻ Sài Gòn. Những đêm thi vòng loại ở Nhà hát Bến Thành đông nghịt.

Đêm chung kết ở Hòa Bình, ngoài 2.300 vé bán sạch thì vé chợ đen, vé giả tăng giá vùn vụt, có người còn đánh nhau với cả bảo vệ để vào cho bằng được. Năm ấy, Little Wings cùng với những A Couple, Black Eyes… làm bùng nổ sự tò mò của giới sinh viên, học sinh bằng những ca khúc mới thấm đẫm chất tươi mới, trẻ trung, đầy cảm xúc và táo bạo.

Uploaded by Fluckr on 13/Aug/2012

Năm ấy Little Wings giành giải nhất bởi họ là nhóm nhạc táo bạo nhất, lạ nhất với hai ca khúc: Don’t Surrender (tự sáng tác) và She (cover của Green Day). Thất bại trong hai lần thi trước (1995, 1996) nhưng Little Wings quyết không đầu hàng, và họ đã có chiến thắng.

Chỉ có một con đường

Nhiều người mê rock còn nhớ Hội quán trẻ nằm trong Công viên Hoàng Văn Thụ, những năm giữa thập niên 1990 được xem là ngôi nhà của rock Sài Gòn, sáng Chủ nhật cũng diễn rock tưng bừng. Rock Sài Gòn thời đó, ảnh hưởng di sản rock từ những tiền bối để lại và cả một thời kỳ đói nhạc nên tinh thần chính đặc mùi heavy, rock nặng. Tất cả những nhóm nhạc “thứ dữ” nhất lúc ấy đều heavy metal, kiểu Metallica, Sepultura…, dữ dằn và kích động ghê gớm.

Nhưng một sáng Chủ nhật đẹp trời, tự nhiên xuất hiện 3 chàng trai mặt non choẹt, để tóc hai mái, mặc đồ khá sạch sẽ và chơi alternative thì tất cả đều… chưng hửng. Alternative không dữ dằn như heavy, không quá chú trọng tiếng riff guitar, keyboard mà tất cả phối hợp khá đơn giản nhưng ra chất nhạc rất dễ bị kích thích. Little Wings đã trình làng như thế, năm 1995. Khi họ vừa chơi thì cả trăm khán giả ở dưới bắt đầu la ó, thậm chí còn chửi bới loạn xạ.

Trên sân khấu, các thành viên hiểu hết điều gì đang diễn ra. Mặt họ vẫn bình thản, tiếng guitar vẫn chắc, giọng hát vẫn đầy lửa và chỉ chưa đầy 5 phút sau, đám đông phía dưới bắt đầu chuyển thái độ. Họ bắt đầu bị chất nhạc của Little Wings chinh phục. Lúc ấy nhóm chơi lại nhạc của Green Day, Red Hot Chilli Peppers… và ở phía dưới người ta reo hò và tán dương nhiệt thành.

“Chúng tôi cũng lường trước được chuyện ấy nhưng tôi nói với mọi người rằng phải tự tin lên, chính sự tự tin sẽ giúp chúng ta đẩy lùi những thành kiến. Khi họ thấy chúng ta vẫn vững chãi trên sân khấu thì họ sẽ phải tìm hiểu rằng họ đang được nghe cái gì”, Hồ Quang Hưng nhớ lại. Little Wings ra đời như vậy, với một kiểu rock khác hẳn dòng truyền thống và rất nhanh chóng nhóm được chấp nhận và sau đó alternative trở thành một phong trào ở Sài Gòn và hiện nay còn rất nhiều nhóm rock Sài Gòn đi theo lối chơi này.

Little Wings gồm 3 người: Hồ Quang Hưng, Lê Quang Minh và Lê Thanh Sơn. Hưng và Minh là đồng môn ở Đại học Luật TP.HCM, còn Sơn là bạn học cùng Hưng từ thời cấp 2. Quang Minh bây giờ là tay trống của nhóm Quái vật tí hon và là chủ quán bar Acoustic. Thanh Sơn, còn gọi là Sơn “ổi”, giờ là đạo diễn có tiếng tăm (khởi đầu bằng Bẫy rồng). Nhưng đó là chuyện bây giờ, còn 15 năm trước, cả 3 chàng trai chỉ có một con đường để đi: chơi rock.
Chính vì mê rock và muốn làm điều gì đó lớn lao nên khi đang ngồi ghế đại học, cả 3 quyết định thi vào Nhạc viện TP.HCM, người học thanh nhạc, người học bộ gõ. Và chỉ một thời gian ngắn sau cả ba rủ nhau cùng… bỏ học. Họ đốt luôn cả liên lạc, sổ điểm của thầy cô để… không thể thay đổi quyết định. Lý do rất đơn giản, họ chẳng tìm được rock ở đó và nếu không học được gì thì tốt nhất là… bỏ.

Uploaded by Fluckr on 13/Aug/2012

Bỏ học chứ không bỏ rock, Hưng và những người bạn vẫn đêm đêm đi đánh nhạc ở các quán bar nước ngoài. Ban ngày thì họ tập luyện chăm chỉ. Cả nhóm cùng đề ra lịch tập cực kỳ chi tiết, ai tập nhà nấy, mỗi ngày 2 tiếng và kiểm tra chéo, nếu đến nhà bất ngờ mà không thấy sẽ bị phạt. Đến chiều họ lại cùng nhau chạy bộ để nâng cao thể lực bởi đơn giản rock không có thể lực thì sao chơi được.

Hồ Quang Hưng sinh ra trong một gia đình gia giáo, cha anh là một quân nhân. Chính vì những kỷ luật sắt đá của cha mà ngay từ nhỏ Hưng đã muốn nổi loạn và bứt phá, anh tìm đến rock từ đó. Từ rock, Hưng xây nên quan điểm sống của mình: Nghĩ khác, dám thay đổi, và tự tin hành động. Chính những yếu tố này đã làm nên một Little Wings được nhiều người yêu mến và sau này Câu lạc bộ bạn yêu rock (RFC – Rock fan club) mà Quang Hưng làm chủ nhiệm, đã có một thời ở đỉnh cao vinh quang vì dám làm khác.

Khác biệt

Những năm đầu 2000, RFC trở thành cái nôi của rock Sài Gòn khi CLB này được mở rộng và được điều hành bởi những cái tên được trọng nể trong giới yêu rock như: Hồ Quang Hưng, Trí Quyền, Trần Minh, Đạt “cận”, Phan Hoàng Thái… Thời điểm này Quang Hưng đã thuyết phục ban lãnh đạo NVHTN đồng ý để RFC được gia nhập và trở thành CLB bạn yêu nhạc của nhà văn hóa. Có lẽ những ai yêu rock sẽ không bao giờ quên những đêm nhạc đầy nghịt người ở NVHTN. Những nhóm rock trẻ như Hero in danger, Kết cấu thép, Lit- tle Wings, Metronome, U2B… có đất diễn thường xuyên.

Có những chương trình như Hoài niệm cùng John không còn một chỗ trống, BTC phải làm một hàng rào dài để ngăn không cho khán giả phi lên sân khấu. Hay những đêm giao lưu với guitarist “10 ngón tay vàng” Trung Nghĩa chơi lại nhạc của Cream; Đạt “cận” (nhóm Da Vàng) song tấu cùng Quang Thắng (Atomega) và ôn những kỷ niệm thời khốn khó, những đêm chuyên đề rock…

Uploaded by Fluckr on 13/Aug/2012
Little Wings trong đêm nhạc Hoài niệm cùng John tại NVHTN hơn 10 năm trước. Lúc ấy cả sân diễn đã chật kín với khoảng 1.500 khán giả, show diễn Beatles lớn nhất ở Sài Gòn từ trước đến nay

Thế nhưng RFC không tồn tại ở NHVTN lâu được bởi “ồn” quá. Sau đó người ta thấy CLB này luân chuyển liên tục, hết bar Phi Thuyền (mà lần nào chơi cũng thấy ca sĩ Ngọc Sơn tới dự) lại đến rạp Lệ Thanh (giờ là nơi đóng đô của nhóm múa Arabesque) và rồi lịm dần đi.

Thời điểm những năm 2001, 2002 RFC chịu nhiều áp lực, mà những người điều hành CLB chỉ có con tim nhiệt huyết với rock chứ kinh doanh thì chẳng ai biết gì. Và cuộc mưu sinh đã không thể gắn kết mọi người với nhau vì một RFC không lợi nhuận nên sau đó RFC được giao cho người khác điều hành còn bộ sậu cũ rút lui. Hồ Quang Hưng là người buồn nhất bởi anh từng nuôi hoài bão cùng anh em tạo nên một diện mạo mới cho rock Việt từ cái nôi là RFC…

Giấc mơ dang dở…

Năm 2002, ở tuổi 26, sau khi rời RFC, Hồ Quang Hưng quyết định đi học nhạc ở nước ngoài. Hưng vẫn đắm đuối với rock. “Không thành ở Việt Nam thì quyết sẽ thành ở nước ngoài”, Hưng quả quyết. Lúc đó, bỏ hết lời khuyên của gia đình, của người yêu, Hưng bán xe cộ, bán mọi thứ để có tiền sang Đức học nhạc. Một mình anh tự lo tất cả để mong thi đỗ vào trường nhạc Johannes Gutenberg.

Năm đầu tiên, khi đi luyện thi và nhìn thấy những người trẻ hơn mình chơi nhạc thì Hưng tự tin lắm bởi anh thấy mình chơi guitar hay hơn họ, hát hay hơn họ và nắm vững lý thuyết tốt hơn họ vì dù sao anh cũng có thâm niên gần 10 năm chơi nhạc ở Việt Nam. Thi xong, ngày nhận kết quả, trái ngược với niềm vui định sẵn là một tờ giấy ghi vỏn vẹn 3 chữ “Bạn đã rớt”. Hưng chới với, anh không hiểu vì sao mình rớt, không một lời giải thích!

Lúc này tiền đã cạn, Hưng phải đi làm thêm nghề phát tờ rơi, lắp ráp bàn ghế, dạy nhạc… ở Berlin để có tiền quyết thi tiếp năm sau. Lúc ấy gia đình Hưng cũng khó khăn, có người anh đang ở Czech, anh quyết qua đó và đi làm kiếm tiền thêm. Nhưng kiếm tiền ở đấy cũng chẳng đủ để trang trải cuộc sống đắt đỏ ở Đức. Lần thi thứ hai đến gần, lúc này Hưng như một người sắp kiệt sức. Một lần nữa anh lại đi xem những người trẻ luyện thi. Lần này hình như cái nhìn của anh đã khác đi. Hưng thấy khi họ chơi một mình thì rất bình thường nhưng khi họ nhập thành ban thì đó là một thứ âm nhạc ngoài sức tưởng tượng của anh, cực kỳ hay và đầy kỹ thuật. Hưng hoang mang và hiểu ra rằng, trường nhạc này chỉ nhận những cá nhân vào làm học trò chứ chẳng phải để làm… thầy. Và Hưng cũng đã hiểu thêm rằng, âm nhạc xét cho cùng chính là phương tiện chứ không phải mục đích. Nghĩ ra được tất cả, Hưng quyết định… bỏ thi và về nước. Đó là đầu năm 2005, sau gần 3 năm ròng rã với ước mơ đổi đời và đem âm nhạc của mình chinh phục phương xa.

Uploaded by Fluckr on 13/Aug/2012

Về Việt Nam, Hưng gần như tách mình khỏi âm nhạc. Lâu lâu bạn bè vẫn thấy anh đi chở gas (gia đình bán gas), lâu lâu thấy xách đàn phía sau xe lại tưởng đi đánh nhạc nhưng không phải, Hưng đi dạy nhạc cho người nước ngoài. Rất ít khi Hưng xuất hiện trong các đêm rock. Anh thường ở nhà chơi với vợ con, đọc sách thiền và nghiên cứu Yoga. Phải đến 2007 Hưng mới dần dần chơi nhạc trở lại ở quán Yoko cùng bạn bè.

Cách đây không lâu, khi bộ phim Bẫy rồng ra mắt nhiều người đã khá ngạc nhiên khi được nghe lại bài hát chính của phim, Tiếc. Đây là ca khúc Little Wings sáng tác năm 1998 và được xem là một trong những bài hát để đời của nhóm. Chỉ tiếc là phiên bản trong bộ phim này rất khác với bản cũ và nhiều người đã thất vọng. Tiếc là một tâm sự, đúng hơn là một dự đoán về tương lai khi những đam mê mất đi và con người phải cố gắng sống thế nào để giữ được ngọn lửa trong tim mình. Vài năm trước nhiều người khi nghe bản Tiếc được hát lại ở Yoko đã rơi nước mắt, họ thấy lại một thời tuổi trẻ nhiệt huyết, đắm say cùng rock, cùng Little Wings, cùng Hưng và những bạn cùng thế hệ.

Có thể Hưng đã tiếc nhưng anh vẫn phải đi trên con đường phía trước. Phía trước của Hưng sẽ vẫn là âm nhạc, anh vẫn là đôi cánh nhỏ nhưng không bao giờ đơn độc và đâu đó đôi lần trong cuộc đời anh sẽ vẫn hát như để động viên mình: “Khóc đi em khóc cho thời gian trở lại, để ta còn thấy ta cười. Khóc đi em khóc cho đàn chim trở về, xé toang bầu trời đêm bão tố. Đến một ngày, đến một ngày trái tim không còn những khát khao. Đến một ngày, đến một ngày trái tim không còn nhiều đam mê”…

(Theo Thethaovanhoa.vn)