Trong các đám lù đù ấy có nhiều cha “tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi”, con người ghê gớm nhất phải kể đến là STEVE HARRIS. Anh ta ko chỉ là người sáng lập ban nhạc, sáng tác phần lớn các nhạc phẩm mà còn là người tạo ra phong cách nhạc cho ban nhạc IRONMAIDEN của anh. Giới chuyên môn đã nhận xét ngắn gọn về tầm quan trong của anh trong ban nhạc:” STEVE HARRIS or DIE“, có nghĩa là thiếu anh IRON MAIDEN sẽ die nay lập tức. Nói bao nhiêu về phong cách của HARRIS vẫn là ko đủ, chỉ có thể tạm ngắn gọn như sau: Với lối chơi quá thông minh và sắc sảo, người ta lắng nghe anh như lắng nghe cây ghita solo thứ ba trong ban nhạc.
Một đệ tử cũng khá ghê gớm của HARRIS đó là MARKUS GROSKOPF của HELLOWEEN, tuy chịu ảnh hưởng về ý tưởng và đường lối chạy câu của HARRIS nhưng những đường bass của anh ta vẫn có nét thú vị riêng.
Một tay bass đáng nhớ nhất trong lịch sử HEAVY METAL đó là CLIFF BURTON của METALLICA. CLIFF khác xa với HARRIS cả về ý tưởng cũng như đường lối, nếu như HARRIS thường tung hoành hay tăng tốc bất thần rồi nhả những câu solo lửng lơ thì CLIFF lại chói chặt mình trong nhịp giật ghita vốn rất đột ngột va nhịp trống siêu tốc của METALLICA với một chuản mực đáng sợ. Mới nghe qua tưởng CLIFF bình thường như bao người khác bởi hiếm khi có một nốt bass của CLIFF trồi lên khỏi nền nhạc vũ bão của METALLIA. Nhưng thục tế những ý tưởng dàn trải nốt ko thừa ko thiếu hết sức thông minh của anh là điều mà những bassist khác ko dám nghĩ tới. Chưa hết, CLIFF còn là chủ nhân của nhưng giải bass solo cực đẹp và điêu luyện mà cho tới nay chưa có ai thừa kế, thạm chí JAMES HETFIELD thú nhận:” Lần đầu tiên nghe CLIFF solo tôi ko tin vào tai mình đó là tiếng bass”. Đáng tiếc CLIFF qua đời sớm ở tuổi 24 trong 1 tai nạn xe buýt tại Thụy Điển năm 1987.
Cũng như HARRIS, JOEY DEMAIO của MANOWAR cũng là 1 nhân tố ko thể thiếu được., JOEY còn “độc tài” hơn HARRIS ở chỗ anh sáng tác hơn 90% tác phẩm cho ban nhạc. Nhưng JOEY lại giống CLIFF hơnvì anh ta cũng thích lẩn tiếng bass đầy ý tưởng với âm sắc hơi nhòe của mình vào nhịp trống thuộc loại hay nhất thé giới của MANOWAR khiến cho ban nhạc của anh có phhối âm bè trầm hay hơn bất kì ban nhạc nào khác. Giống như CLIFF, JOEY có những giả solo tốc độ thần sầu tuy ko giai điệu bằng nhưng nếu ko ghi chú rõ ràng thì người nghe hoàn toàn nghĩ đó là ghita solo.
Đó là 3 đại diện vĩ đại nhất cho lối chơi bass thiên về ý tưởng lớn, học ko chỉ là những bassist đơn thuần mà còn là những người có ảnh hưởng sâu nặng tới chất nhạc của cả nhóm cà tạo ra những ý đồ phối âm đầy trí tuệ . Lối chơi này còn có những đại diện khác rất xuất sắc như Roger Glover của Deep Purple, Terry Geezer Butler của Black Sabbath, Pete Way của Vfo, Pete trewavas của Marrilion và đặc biệt hơn cả là Phil Lynott của Thin Lizzy. Còn 1 trường phái bass khác ( Billy Sheehan của Mr.BIG), ở đó các bassist thích giành tiếng nói cho riêng mình, ở lối chơi này tiếng bass như phá phách gây rối đôi khi lấn át ghita bởi những cú solo ngắn tứ tung nhưng đó chính là điểm tạo nên sức uốn hút đặc biệt.
Tay bass quậy nhất là Les Claypool của nhóm Primvs, chất nhạc Heavy Metal quái đản dặt dẹo đến khó chịu lại rất hấp dẫn người nghe ở lối chơi bass có 1 ko 2 của Les và người ta nhận xét rằng nhìn anh ta chơi như 1 bàn tay mọc thêm 2 ngón. Thật vậy tiếng bass phèng phèng gấp gáp và dày đặc rất kì quái bao phủ lên toàn bộ nền nhạc của Primvs chỉ dịu đi khi tiếng ghita solo cất lên. Les còn tự hào tuyên bố với phóng viên tạp chí Hot Metal:” Trước đây những chú nhóc thường mong trở thành những tay ghita nổi tiếng, nhưng từ khi có tôi, phần lớn chúng bắt đầu mơ ước trở thành Bassist”. Tóm lại Primvs là ban nhạc dành riêng cho những gì quái đản nhất trên đời.
Nhưng hay nhất trong lối chơi này phải là Billy Sheehan của mr.BIG, những giải bass chằng chịt ẩn hiện của anh là cứu cánh cho chất nhạc rất nhạt nhẽo của nhóm. Những bài tập cho bass do Billy viết được mua bản quyền khá đắt để phát hành miễn phí trên Internet. Một điển hình khác cho trường phái này là Tom Hamilton của Aerosmith. Điều đáng nói nhất ở Tom là cho dù nhạc của Aerosmith có mạnh tới đâu anh vẫn giữ 1 tốc dộ khoan thai uyển chuyển, chính những nốt nhạc bass rời rạc nhưng rất giai điệu là cái hay đặc biệt ở Tom. Những đường bass lả lướt nhưng mạch lạc ảnh hưởng theo phong cách của Tom còn thấy rất rõ ở Rachel Bolen của Skid Row và Tim Kelly của Slavghter. Cùng với những đại diện xuất sắc khác như bass của Van Halen, của Badlands, April Wine,của Bonnie Tyler những năm 80… trường phái này muốn khẳng định 1 chân lí rằng: Những tay bass thông minh có thể dành được quyền solo trong ban nhạc. Thậm chí tay Bass của America còn chứng minh rằng Bassist có thể là điểm sáng nhất trong ban nhạc.
Cuộc sống vẫn đầy rẫy những điều trớ trêu, nhưng có những điều trớ trêu đôi khi bên trong lại ẩn chứa những điểu thú vị tuyệt vời dành cho những con người thâm trầm sâu sắc và điềm đạm như tính khí của những Bassist. Những tay bass trầm lặng khiêm tốn đôi khi lại mang những bản lĩnh kinh người và người nghe thường đi từ ngạc nhiên tới thú vị khi đuổi bắt những tiếng bass thoắt ẩn thoắt hiện như cá tính của những người anh hùng thầm lặng
Categories
Đời Sống