Chuyện Dế Mèn – cái tên nghe quen quen, nếu như không nhầm thì đã từng có mặt trong một album ra cách đây khá lâu của Bức Tường?
– Không hẳn sai, vì ca khúc (lúc đó có tên là Dế Mèn) được tôi sáng tác và chơi cùng Bức Tường từ năm 1996 và đã đưa vào album Nam châm. “Đường dẫn” của “đơn đặt hàng” là thế. Lời mời khiến tôi vừa vui vừa bối rối vì “Dế Mèn”thật ra có nội dung liên quan rất ít đến truyện của bác Tô Hoài. Còn đề bài lần này lại “bắt” phải tải trong nó là một tác phẩm văn học đã hơn 50 năm tuổi, qua bao thế hệ. Tôi ôm cả truyện nguyên tác lẫn truyện tranh “vật vã” gần hai tháng mới đặt xong khung ý tưởng và mời “phái đoàn” Kim Đồng đến tận nơi nghe thử… Ơn trời, “phái đoàn” đã gật đầu!
Anh đã đọc Dế mèn phiêu lưu ký mãi tận khi nhận được “đơn đặt hàng” hay trước đây, hồi còn bé?
– Bố tôi đọc cuốn sách từ lúc trẻ rồi sau này ông mua cho tôi. Thấm thoát từ ngày tôi đọc nó đã hơn 20 năm, nhớ lại là tuổi thơ hiện ra ào ạt như mới hôm qua. Hồi ấy, với tôi, đó là một trong số ít truyện dài mà tôi đọc một lèo thay vì chỉ tìm truyện tranh như thường lệ.
Điều gì khiến anh tâm đắc nhất ở anh chàng Dế Mèn?
– Tôi cho rằng một trong những lý do khiến cuốn sách hấp dẫn được dài lâu nhiều thế hệ độc giả là vì hầu như bất kỳ bạn trẻ nào cũng đều có thể tìm thấy ở Dế Mèn một nét gì đó giống mình. Hành trình và tình huống trong truyện thật hấp dẫn, ngôn ngữ thoại lại rất gần đời thực. Ngày xưa Hà Nội còn nhiều hồ ao và đủ loại cây như nông thôn nên sự gần gũi về bối cảnh trong truyện rất dễ hiểu. Thời đó, tôi hoảng khi đọc đến trang gần cuối chỉ vì sợ hết.
Trước và sau “Dế Mèn”, anh có từng định “đá lấn sân” sang mảng ca nhạc thiếu nhi vốn luôn rất bí bài mới, bài hay? Rock theo anh có thể nên cần được đưa vào “tai nghe” của các em?
– Tôi chẳng có ý định “lấn sân” nhưng có trót “lấn” thì cũng phải gắng làm cho tới. Với rock, theo tôi, chẳng có giới hạn nào đâu. Chất liệu là vô vàn mà các em nhỏ cũng có quyền được hấp thu như một sự khởi đầu cho “gu” âm nhạc mà sau này các em có thể cần đến.
Khởi đầu con đường đến với rock, anh cũng từng nhận được một “bài học đầu từ trận đấu đã thua”, “một thời hiếu thắng có lúc đã trả giá” vì “luôn có kẻ mạnh hơn mình” (mượn ca từ của Chuyện Dế Mèn – T.A.)? Nhưng cuối cùng điều gì đã giúp Bức Tường trở thành một ban nhạc đi từ nghiệp dư lên chuyên nghiệp và hơn thế, còn là một ban rock hàng đầu VN?
– Ồ vâng, khởi đầu cho bất kỳ điều gì thì không mấy ai được nếm tới vị ngọt chiến thắng. Thật khó nói hết vì sao chúng tôi thành công tới cỡ đó, ngay cả khi cho chúng tôi làm lại từ đầu. Chỉ biết rằng sự may mắn không phải là sức mạnh quyết định.
Anh có nghĩ có một ngày Bức Tường lại tiếp tục “bên nhau hòa ca và chu du khắp nơi” (ca từ)? Vướng bận gia đình, công việc hay sự kén khán giả của rock nội đã cản trở giấc mơ tái hợp?
– Hình như là do tất cả các yếu tố vừa nêu! Chán thật, cứ khi nhắc tới chuyện này thì chính chúng tôi cũng còn chưa hết “bàng hoàng” cơ mà! Nhưng cũng khó nói trước chuyện tương lai nên dù sao vẫn có cớ mà hi vọng.
Hiện giờ công việc nào nuôi sống anh – một cựu SV ĐH Xây dựng?
– Tôi không theo nghề xây dựng từ đầu mà theo đuổi khá nhiều lĩnh vực khác nhau. Cũng là một kiểu lận đận nhưng bây giờ tôi cũng ý thức được có lẽ số phận mình nó phải vậy.
Người bạn đời của anh nghe nói là một người phụ nữ rất dễ gần và năng động – giống phẩm chất của… Dế Mèn?
– Vợ tôi không liên quan đến giới nghệ sĩ mà thậm chí còn không thuộc hết các sáng tác của tôi. Tuy vậy cô ấy ủng hộ tôi hết mực. Vâng, cô ấy dễ gần và rất năng động, nhưng… ô hay nhỉ, làm sao lại có thể so sánh với phẩm chất của… Dế Mèn?