Trong tất cả các thể loại Metal, dòng nhạc bác học Progressive Metal là khó nuốt hơn cả. Đây là thể loại ít band “chịu” chơi nhất, thành công thương mại khiêm tốn nhất, đòi hỏi nhều thời gian để nghiềm ngẫm nhất và cả kiến thức tổng hợp của người nghe. Nên từ đó đến giờ, tôi luôn bằng cách này hay cách khác, … né nó. Nghe thì có vẻ hơi nhục, nhưng sự thật là vậy. Tuy nhiên phải thừa nhận 1 điều là …hơi bị thích cái dòng nhằng nhì này.Tôi nghe Symphony X , Dream Theater, Pink Floyd, … từ khá lâu nhưng Pain Of Salvation thì đúng là chỉ mới nghe kĩ gần đây. Nhưng may mắn là cũng vì vậy mà tôi có điều kiện nhiều hơn để tìm hiểu về họ, dù cho tôi biết, vẫn chưa là gì so với “người khác”, nhưng thôi, cứ từ từ đã, chẳng có gì phải vội.Trong mấy cái album “Entropia” 1997, “One Hour By Concrete Lake” 1999, “Perfect Element” 2000, “Remedy Lane” 2002, “12:5” 2004, “Be” 2004 thì “Remedy Lane” có vẻ nhẹ nhàng nhất, và cũng là cái concept … khó hiểu nhất. Tôi đã nghe và tìm rất đọc cũng kha khá tài liệu về nó, nhưng cũng còn mù mờ lắm. Nhưng bù lại thì nghe giọng Daniel Gildenlow đã thật, truyền cảm 0 thua gì Fredie Mecury “chết vì thiếu hiểu biết”. (eh, ai tranh cãi gì vụ này, tui cũng cãi đến cùng ah). Đặc biệt là Rope End, Chain Sling, và không thể thiếu … Second Love. Hehe. Dù đây chỉ là 1 bản ballad “tình yêu mùi mẫn”, nhưng tôi cá là ai cũng biết cả … Bài này cũng còn 1 version Unplugged trong album 12:5
.. : : Second Love : : ..
Bản nhạc mở đầu bằng những khúc dạo guitar mộc mạc, réo rắt ,như kéo người nghe vào 1 căn phòng tranh tối tranh sáng, không gian mà duy nhất tại đó chúng ta phải đối diện với quá khứ, hiện tại, và tương lai…
Trên bức tường trước mặt, kim đồng hồ vẫn quay đều đặn…Mỗi ngày vẫn trôi qua bình yên như vốn nó vẫn thế…Nhưng ít nhất có cuộc sống của 1 con người đã thay đổi. Mọi chuyện có lẽ không phải vì tình yêu đã cạn kiệt mà khoảng cách giữa đôi ta là 0 thể vượt qua … Không luôn luôn là sự cảm thông dù thinh lặng. Thảng khi, tôi day dứt dù nhận ra nỗ lực thế nào, vẫn rơi rớt ra những thời điểm người vượt ra ngoài tầm hiểu biết của tôi. Mà điều đó đồng nghĩa với thất bại.
Day after day
Nothing’s changed you’re far away
But I need you to know that I can’t sleep anymore
By the nights
Night after night
The stars are shining so bright
Though our pain is larger than the universe tonight
Ngày lại qua ngày
Mọi việc vẫn chẳng có gì chuyển vời, người đã rất xa xôi
Nhưng tôi cần người biết rằng, tôi vẫn thao thức
Bao đêm
Hết đêm này lại sang đêm khác
Những vì sao kia, qua khung cửa sổ nhỏ của căn phòng chật hẹp, tôi thấy vẫn lấp lánh
Và đêm nay nỗi đau của đôi ta đang bao trùm khắp cả vũ trụ mênh mông sâu thẳm kia
Đêm về nhìn lên vùng trời thênh thang có vài vì sao lấp lánh rụng rơi, bầu trời đen tối như lòng tôi. Đêm vẫn lặng thinh để từng cơn gió thổi qua sắt se trái tim này, tôi muốn gọi tên người để mong gió mang về bên người những yêu thương mà tôi luôn dành cho người. Nhưng tôi không thể … Mỗi con người thật khó để đi chung một con đường với người khác được mãi, và nếu ngày chúng ta gặp lại , tôi sẽ không cầu xin người một lời nào, sẽ không cầu xin người mang về tình yêu hạnh phúc như trước cho tôi,vì tôi mong là, người đã tìm được một tình yêu mới cho riêng mình,bên 1 người con gái tốt hơn tôi. Còn tôi vẫn cô độc bước trên con đường cuộc đời của chính mình, như trước giờ tôi vẫn làm. Âu đó cũng là cái số của tôi nó vốn đã như vậy
I want you to know I can’t sleep anymore
By the nights
By the nights
Day after day I want you to say
That you’re mine
You are mine
Tôi muốn người biết rằng tôi sẽ ại có những đêm 0 ngủ
Hết đêm này rồi lại đến đêm khác
Ngày lại nối ngày trôi qua, tôi chỉ mong đc nghe người nói rằng
Người là cùa tôi
Là của tôi
Đôi lúc tôi tự hỏi sao tôi không giống những người con gái khác khi mất đi người mình yêu. Sao tôi không khóc một lần cho chết lặng đi, để rồi tái sinh và thản nhiên yêu thương một ai đó khác. Mà cứ vờ rắn rỏi cứng rắn sống cho hết ngày, để đêm về lại tấm tức cùng những dằn vặt? Nhưng tôi hiểu, nghĩ về ngày hôm qua nhiều quá, sẽ không còn dũng khí thực hiện các việc cần thiết cho ngày hôm nay.Nên tôi sẽ cố gắng sống tử tế hơn, làm vài việc có ý nghĩa 1 chút. Để sau này có nhìn lại cũng chả phải khổ sở hối tiếc
Year after year
Tear after tear
I feel like my heart will break in two
You came like a wind I couldn’t defend
You cut my heart so deeply
The scars won’t mend
Năm tháng vẫn dần trôi qua
Và những giọt nước mắt vẫn rơi đều lặng lẽ, nỗi đau vẫn sẽ trải dài theo con đường cuộc sống
Tôi có cảm giác rằng trái tim mình giờ đây lại 1 lần nữa vỡ đôi
Khi người đến nhẹ nhàng như cơn gió và tôi đón nhận bằng trái tim rộng mở
Nay người ra đi để lại nơi gió thổi qua 1 vết thương sâu
Thời gian sẽ hàn gắn vết thương đó, nhưng vết sẹo kia thì vẫn mãi còn.
Ở nơi thẳm sâu,hố vực của tâm hồn,tôi thương hại chính mình. Thương cho một thân phận lầm lối, chẳng may tích quá nhiều nghiệp chướng trên con đường tu tâm dưỡng tính… Vô tình chối bỏ ân huệ của những đời trước ban cho. Nên giờ phải chịu quả báo cho tất cả những việc làm sai trái của mình. Âu cũng là nhân quả, khi tôi cứ phải mang nỗi đau về những mối tình dang dở hết lần này đến lần khác. Vì cũng 0 biết bao lần, tôi hờ hững chối bỏ tình cảm của người ta. Tôi cứ tự hỏi : Một người có thể quan trọng với người khác đến mức nào? Điều gì cho phép ta thờ ơ với bất hạnh của kẻ khác? Nên tôi biết, tôi ác lắm, tôi đáng bị nguyền rủa nhiều lắm. Nhưng mà làm sao họ trách tôi được, khi tôi chẳng thể ép buộc con tim mình theo 1 lý lẽ nào cả. Và dù cũng có lần tôi từng nghĩ mình sẽ vì cái nghĩa mà người đó đã dành cho mà ở bên người ta, nhưng vẫn 0 thể …
Bất chợt, giọng hát ngân dài bảng lảng, lờ mờ, khó phân định được đúng nghĩa, nhưng rõ ràng là đẹp và có phần nào hơi … ma quái :
I’ll never believe in love anymore
After this
After this
Can never change or rearrange
What we lost
What we lost
Tôi sẽ 0 bao giờ tin vào tình yêu thêm1 lần nào nữa
Sau chuyện này
Sau chuyện của đôi ta
Không bao giờ có thể thay đổi hoặc sắp đặt lại
Những gì chúng ta đã mất đi
Đã mất đi
Như mọi người vẫn nói :“Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và kết thúc bằng nước mắt”. Dù chỉ mới sống trên cái cõi đời lắm thị phi này hơn 20 năm, nhưng tôi đã chán ngán đến mức thốt lên cái câu “ Tôi sẽ không bao giờ …” , là điên rồ hay là trẻ con đây ? Tôi chả thiết. Thả người xuống ghế, tôi thở mạnh: “nên bỏ lại sau lưng những gì chẳng thuộc về mình!”. Và những gì mất đi thì chẳng thể nào thay đổi hay sắp đặt lại cả… Tôi đã phạm 1 sai lầm, gần như đã trở thành cố hữu, là đã quá lãng mạn, và đặt quá nhiều hy vọng vào người khác. Thế nên tôi chẳng thể giữ nổi tình yêu cho mình. Mà tôi vẫn tiếp tục trượt dài với cái tính cách này đến chừng nào nữa …
Đến đây, có 1 đoạn guitar solo xen ngang, như diễn tả 1 khoảng thời gian dài đằng đẵng, tưởng như vô tận. Tiếng guitar nhè nhẹ, mơn man trong day dứt như từng tiếng tâm trạng của người nghệ sĩ. Tôi rất thích đoạn guitar này, tưởng nhẹ nhàng thôi, nhưng theo tôi nghĩ, ngoài cái hoài niệm về quá khứ, còn là lời tâm sự về cái căng thẳng trước những áp lực, những áp lực vô hình mà bằng cách này hay cách khác, con người tự tạo ra cho bản thân mình. Và từ đó, càng đau khổ hơn …
Định thần lại mới thấy Pain Of Salvation tài năng thật rộng lớn, họ kết hợp hoàn hảo cảm xúc với âm nhạc.Ca sĩ Daniel Gildenlow thể hiện lời hát cũng thật truyền cảm. Chả trách mà nhiều người mê đắm band nì dữ vậy.
Time after time
I am wasting my time
Living in a past where I was strong
But now I am gone
I leave no shadow when I’m alone
I’ll stay forever in my dreams where you are near
Thời gian vẫn dần trôi qua
Tôi cứ mãi phí hoài tuổi xuân của mình
Tôi không hối tiếc vì đã yêu người, nhưng giận mình đã quá kiêu hãnh tự tin vào 1 quá khứ mà mình luôn mạnh mẽ
Còn bây giờ tôi sẽ ra đi
1 kẻ cô độc ra đi thì còn dấu tích gì chứ
Và mỗi đêm, tôi sẽ ở đó, trong những giấc mơ màu trắng, nơi duy nhất tôi có người ở bên
Bao ngày tháng đã đi qua giữa chúng tôi ? Người ta đã thay đổi, và tôi chắc chắn cũng phải thế. Tôi sẽ tập không có những thắc mắc về đời sống của người ta. Vì ngày đó đã không hỏi thì dù 10, 20 hay 30 năm nữa cũng không hỏi. Nhưng dù biết mình đang ngu ngốc phí hoài tuổi xuân,tôi vẫn thấy bất kì sự thay đổi dù nhỏ nào cũng thật khó khăn. Cũng như không thể đòi hỏi 1 con chim hoạ mi phải đẻ ra 1 tổ trứng chim cút, 1 cành hoa phong lan phải cho những chùm quả xum xuê ăn được.
Want you to know I can’t sleep anymore
By the nights
By the nights
Day after day I want you to say
That you’re mine
You’re mine
Người quen cũ lần lượt rồi sẽ vắng xa. Và chẳng biết khi nào , cả tôi cũng rong chơi ở 1 nơi nào đó. Sẽ chẳng còn gì. Chẳng còn ai từng ngày ngồi thương tiếc. Kỉ niệm sẽ tàn phai, mất hút như chưa bao giờ xảy ra, như 1 điều … không có thật.
Bản nhạc dần khép lại. Tôi thấy hình như có 1 thứ ánh sáng kì lạ nào đó tựa hồ ngọn nến xanh ngát, đang dịu dàng hắt lên khuôn mặt mình , ảm đảm như của mặt trời trong bức Ấn tượng mặt trời mọc khai sinh ra trường phái hội hoạ Ấn tượng. Cứ phấp phỏng hoang vắng về những nỗi đau của con người trước ý nghĩa của cuộc đời và hy vọng, không đơn thuần chỉ là tình yêu. Phải chăng trong xã hội hiện tại, con người sống quá khép kín, để cứ bận rộn túi bụi vì công việc hàng ngày, rồi đêm xuống lại âm thầm sống với những nỗi đau của mình. Thực tế này rất phổ biến. Nhiều khi trở thành 1 trào lưu, 1 thứ mode xa xỉ , như đâu đó tôi đã đọc được “ MODE … Buồn”. Mà ngẫm cho cùng thì tất cả cũng chỉ tại tham vọng của con người là quá lớn. Được cái này thì đòi cái kia. Thứ không có được thì cay cú hằn học thù hận. Nhiều lúc tự hỏi, mình nhu cầu gì cho đời sống ? Sống trong đời sống mình cần có những gì ? Tình . Tiền . Danh vọng ? Cuộc sống tầm thường đến thế sao …
Written by “me”