Categories Cảm nhận

Mama Said-METALLICA

Sài Gòn tháng 11 thưòng mưa về đêm. Mưa cứ lào rào chảy đều đặn như những dấu khắc trong cuộc đời. Không phải những cơn mưa dữ dội và dai diết của mảnh đất miền Trung thân thương không làm sao quên được, mưa Sài Gòn lại buộc người ta chẳng thể lướt qua mà không nhớ.
Có người thích “Mama Said” ngay từ lần đầu, cũng có người cần được làm quen, phải chờ được thức dậy… Âm nhạc là ghi nhận, là hồi ức, là chỉ 1 khoảnh khắc, là tất cả ước vọng, cũng có khi chẳng là gì cả. Đó là một nhu cầu cân được giải bàytrong suy nghĩ. Với tôi, tôi rất thích “Mama said” cũng chẳng hiểu tai sao nữa, có lẽ tôi đã tìm được 1 chút hình ảnh của mình trong đó!
Mở đầu bài hát là tiếng guitar nhịp nhàng và giọng hát trầm ấm của James vang lên:
“Mama, she has taught me well
Told me when I was young
Son, your life is an open book
Don’t close it before it done
The brightest flame burns quiskest
That what I heard her say
A son’s heart sowed to mother
But I must find my way”
“Mẹ dạy tôi từ thuở thơ bé. Con trai yêu quí, cuộc sống của con như một cuốn sách rộng mở, đừng gập nó lại khi chính nó chưa tự kết thúc. Ngọn lửa sáng nhất sẽ tàn lụi nhanh nhất. Trái tim của 1 đứa con trai thuộc về mẹ, nhưng giờ đây con phải tự tìm lấy con đường của mình”
Mái nhà không chỉ là nơi ta sống, trải qua đau khổ và hạnh phúc; không bao giờ thấy đầy đủ nếu như lòng ta không thấy đầy đủ. Chàng trai được nuôi nâng, giáo dục và yêu thương, nhưng hình như vẫn cảm giác trống vắng 1 điều gì đó: mong muốn được khẳng định mình? tự do? hay đơn giản chỉ là 1 chút hoang dại của tuổi trẻ. Cũng có thể, nhiều khi gia đình luôn dành cho mình tình cảm yêu thương, quan tâm để rồi nó như những sợi dây vô hình trói chặt, làm ta luẩn quẩn trong đó. Chàng trai muốn xa rời những gì quen thuộc, muốn tìm những điều mới lạ và cũng có thể bị sự quyến rũ ngọt ngào của 2 từ “tự do”
“Let my heart go
Let your son grow
Mama, let my heart go
Let this heart be still, yeah still”
“Hãy chắp cánh cho con bay xa, hãy để cho con trưởng thành. Mẹ ơi hãy để cho trái tim con dươc bay thoát, nếu không nó sẽ ngưng đọng”
Đến 1 lứa tuổi nào đó, người ta bỗng thấy mình lớn hẳn, tuy vẫn còn sự nông nỗi của tuổi trẻ nhưng cũng mạnh mẽ vô cùng. Tuổi trẻ đầy khát vọng, thấy đường bay rộng mở cuối chân trời. Giống như 1 chú chim cảm thấy mình đã đủ lông, đủ cánh; muốn rời tổ ấm và bay thật xa, lòng khao khát tìm những điều mới lạ, muốn khám phá cái thế giới mà mình đang tồn tại. Nhưng hành trang chàng trai mang theo bên mình chỉ là trái tim đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, chỉ là dòng máu hoang dã đang tuôn chảy trong con người, là những kiến thức mà mình tin tưởng dù chưa qua 1 lần kiểm chứng. Xã hội là muôn màu, muôn mặt; tàn ác&lương thiện, cao đẹp&xấu xa. Nó cứ song song tồn tại, hoà quyện vào nhau như 1 bức tranh tuyệt đẹp. Và với hành trang như thế, chàng trai vội lao vào đời mà đâu biết rằng mình chưa đủ bản lĩnh, kinh nghiệm sống để chống lại sự khắc nghiệt đến tàn nhẫn của cuộc sống.
“Rebel, mind your last name
Wild blood in my veins
They bring strings around my neck
The mark that still remains
Left home at the early age
Of what I heart was wrong
I never asked forgiveness
But what is said is done”
“Con mang 1 cái danh là kẻ nổi loạn. Những giọt máu hoang dã đang chảy trong huyết quản. Những sợi dây buộc tròng quanh cổ còn mãi để lại dấu ấn. Rời nhà từ khi còn quá nhỏ, bởi chứng kiến những gì con hằng tin tưởng hoá ra thật giả dối. Con chưa cầu xin ai tha thứ, nhưng tất cả những gì đã nói con điều thực hiện”
“Những sợi dây buộc quanh cổ còn mãi để lại dấu ấn”. “Dấu ấn” đó rồi sẽ là 1 vết thương. “TCSơn: một vết thương nhiều khi đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà như 1 sự tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương, trên 1 nỗi đau tương chừng đã thuộc về quá khứ. T/gian trôi đi, vết thương vẫn còn đó. Nó nằm chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại nhụ chính bản thân nó là 1 vết thương”. Đó là những gì cuộc đời đã mang lại!
Rồi đến khi hơi rượu đã bay, khói thuốc đã hết, ánh nến đã tắt và những cánh hoa đã tàn…Cuộc đời lắm khi hành ta mỏi mệt. Ta lại thấy mình rất rõ, rất thật và chỉ muốn quay về.
“Mama, now I’m coming home
I’m not all you wish of me
A mother’s love for her son
Spoken, help me be
I took your love for granted
Not a thing you said to me
I needed your arms to welcome me
But, a cold stone is all I see”
“Mẹ ơi, giờ đây con đang trở về, con không đạt được tất cả những gì mẹ kỳ vọng. Nhưng tin rằng, tình yêu của mẹ dành cho con tuy thầm lặng nhưng sẽ nâng bước co đi. Tính yêu và những gì mẹ nói đã theo bước con rất lâu. Con cần biết bao đôi tay rộng mở chào đón của mẹ. Nhưng một hòn đá lạnh lẽo là tất cả những gì con thấy”.
Mệt mỏi với đời, chàng trai lại muốn trở về căn nhà, với mái ấm của mình. Bởi dưới chính mái nhà đó, mẹ không dạy học, mẹ chỉ dạy làm người; mẹ không dạy thù óan, mẹ chỉ bằng chính cuộc đời mình dạy bao dung, tha thứ. Và hơn hết là mẹ có tình yêu dành cho đứa con. Tình yêu thương, có lẽ chính tình yêu thương và tôi cũng mong rằng tình yêu thương chứ không phải là thời gian sẽ xoá đi được những “dấu ấn” mà cuộc sống chai sạn đã mang lại.
Và khi anh trở về, thì hình ảnh của mẹ chỉ là một phiến đá lạnh lẽo. Mẹ chỉ là 1 khoảnh khắc của thời gian, mà t/gian lại luôn muốn chứng minh sự tồn tại có lý và phi lý trên từng thân cỏ, thân cây và trên thân phân con người.
Ở cuối bài hát tiếng guitar, tiếng trống và giọng hát truyền cảm của James hoà quyện vào nhau, mạnh mẽ như những giọt nước mắt rơi trên phiến đá. Có thể chàng trai kia cũng khóc, nước mắt có nhiều khi thay được cho bao nhiều điều muốn nói!
“Tôi vẫn nghĩ, đoạ đày và vĩnh biệt là những thửa ruộng đầu tiên mang lại cho con người những mùa gặt nhân phẩm cao quý và những và những hạt mầm trí tuệ vạm vỡ mai sau”