Categories Cảm nhận

A Sombre Dance-Một vũ điệu buồn

“Một vũ điệu buồn” … xuất hiện vào một ngày ảm đạm giữa thành Vienna đầy nét cổ kính …“A Sombre Dance” được mang đến bởi Estatic Fears , một nhóm những nhạc sĩ đến từ nước Áo , quê hương của biết bao nhạc sĩ thiên tài .

7ef3.jpgCó lẽ đã khá lâu rồi từ cái lần nghe “Forever Autumn” đến hôm nay tôi mới tìm lại được cảm hứng khi nghe một album Doom/Gothic . Bởi lẽ tôi sợ những nỗi dằn vặt day dứt nội tâm đến nỗi tâm hồn nhỏ máu như Katatonia hay Anathema. Rất đáng sợ , vì nó huỷ hoại ý chí , giết chết con người ta bằng chất Doom kinh hãi .Còn với Estatic Fears , giống như Lake Of Tears , họ như những người nhạc công trầm lặng , chơi những bản nhạc với một nỗi buồn đầy hoài cổ . Ảm đạm , da diết nhưng không huỷ diệt . Phảng phất cái tâm sự u buồn , như chờ đón chút đồng cảm , sẻ chia …

 

Bạn hãy chọn một ngày trời không nắng chói chang , mây xám lững lờ trôi , và những giọt mưa rơi rớt phủ lên khung cửa kính một màn hơi mỏng , ngồi xuống và bật album này lên , nhắm mắt lại và bạn sẽ thấy mình đang lạc vào một góc nhỏ bé nào đó giữa thành Vienna cổ kính và vô tình được xem một vũ điệu rất đẹp , nhưng lại cũng rất u sầu . Cô vũ nữ một mình múa trong khi những chàng nhạc công đứng rải rác chơi những nốt nhạc buồn , lặng lẽ …
Album với các ca khúc không hề có tên mà chỉ là những chapters được đánh số , nối tiếp nhau không ngắt đoạn hệt như một vũ điệu hoàn chỉnh .
Đóng vai của người vữ công dẫn dắt ta chính là một giọng nữ . Tôi cũng đã nghe nhiều giọng nữ của Gothic lẫn Symphonic nhưng thật sự giọng nữ trong album này đã gây cho tôi một cảm xúc rất lạ . Giọng của cô không quá sầu thảm , mà nó mang một nỗi buồn man mác đôi khi chỉ là thoáng qua một cách mơ hồ đủ để cho chúng ta cảm nhận được cái hoài cổ , sâu lắng của album này .
Dẫu album này có nội dung như thế nào , thì tôi vẫn muốn cảm nhận nó theo cách của riêng mình . Doom/Gothic không phải nghe lúc nào cũng được (nếu bạn không muốn bị nhức đầu) tuy nhiên với những album đạt đến độ hài hoà về biểu cảm như thế này thì chỉ cần bật nhạc lên , để mặc cho những giai điệu lượn lờ từ trái tim lên khối não , lan toả nhẹ nhàng như những mạch nước ngầm thấm sâu vào tận ngóc ngách của tâm hồn , để rồi tất cả những sợi dây thần kinh cảm xúc sẽ cùng rung lên một nhịp …

Intro : Bản Instrument dài 1:24’ mở đầu đầy hoàn hảo . Chỉ là những âm thanh đàn thùng rải từng nốt chậm rãi nhẹ nhàng vậy mà lại có sức khơi gợi nhiều đến thế . Tiếng đàn nghe rất êm tai nhưng lại ẩn chứa một cái gì đó rất sâu , có vẻ hơi mơ hồ nhưng ta đã thấy đâu đây lẩn khuất một nỗi u uất …

Chapter I : … mở đầu bằng âm thanh guitar thùng nối tiếp của khúc Intro rồi cứ thế lăn tăn lẩn vào giọng hát có vẻ rất bình thản của cô ca sĩ . Nhưng cái khiến tôi cảm thấy lạ thường nhất chính là tiếng guitar rymth nhịp nhàng cất lên một cách não nề . Âm thanh guitar điện trong những ca khúc Doom/Gothic thường gây cho tôi cảm giác lúc thì quá lạc lõng , lúc lại hơi mạnh bạo dữ dằn , nhưng trong ca khúc này thì lại hết sức nhịp nhàng cùng cái hồn của cả bài hát. Giọng vocal Black ở khúc cuối của ca khúc vang lên nhưng không mang một nét ma quái giận dữ mà lại ẩn chứa một nỗi đau đớn giày vò . Một linh hồn đang dần quên lãng với xã hội đổi thay , đang cất lên tiếng nói thảm thiết từ sau bức màn đêm đen tối …

Chapter II : Âm thanh cello mở đầu cho Chapter II thật tuyệt vời , gợi cho tôi nhớ đến đoạn dạo đầu da diết của “So Feel Autumn Rain” . Kìa ngoài trời đang mưa , mây đen và tiếng sấm ì ầm vang vọng , những hạt mưa lách tách rơi hắt lên khung cửa kính . Bức tranh thiên nhiên ảm đạm đang dần nhạt nhoà chìm vào màn mưa lạnh lẽo . Những nốt piano thánh thót vang lên như những tiếng mưa rơi càng lúc càng nhiều như muốn xoá nhoà đi những kỉ niệm buồn bã của những ngày đã qua . Và âm thanh đàn thùng của khúc Intro lại một lần nữa xuất hiện ở đoạn giữa của Chapter này , nhẹ nhàng rải từng nốt như những chiếc lá vàng héo úa tung bay theo cơn gió cuốn , gặp nước mưa rải khắp đoạn đường vắng …

Chapter III : Vẫn là âm thanh cello mở đầu , nhưng nét buồn bã chán chường lúc này đã hiện rõ lắm rồi . Giọng hát của cô ca sĩ vang lên như một lời thở than não nùng . Nghe giọng hát của cô tôi có cảm giác như khi cô càng buồn thì vẻ đẹp của cô càng hiện ra rõ nét hơn . Nhưng thời gian và mọi thứ đổi thay đã giam cầm cô trong cái thế giới u ám đầy tăm tối và ảm đạm này . Tiếng sáo từ đâu vang đến thổi lên khúc nhạc thê lương . Khúc nhạc của nỗi buồn , nỗi nhớ nhung da diết …

Chapter IV : là một bản trường ca dài đến 10:33 , có lẽ đây là ca khúc thâu tóm tất cả những gì đã xuất hiện ở những ca khúc trên ; cello dìu dặt , piano thánh thót , đàn thùng rải nốt ngân vang … Nhưng xin đừng bỏ quên cây guitar điện , với những nét chấm phá , những điểm nhấn rất hợp lý đã góp phần tạo nên cái hồn đầy đau thương ủ rũ kia . Đây cũng là ca khúc mang nhiều chất Symphonic nhất trong cả album . Có đoạn ta sẽ thấy chỉ có tiếng của những nhạc cụ cùng hoà âm giống như Haggard vậy . Tiếng sáo vi vu , tiếng cello da diết giữa nền guitar sấm chớp ầm ì . Black gào man dại , Death gầm gừ , Gothic vút cao và Doom não nề trong một phong cách rất Progressive . Có lẽ không còn từ nào khác ngoài việc thốt lên rằng “Thật tuyệt vời !”

 

Chapter V : Lại một bản Symphonic đầy âm thanh của nỗi buồn . Lời hát đầy u ám , thể hiện một nỗi cô đơn , dằn vặt trong một tâm trạng bất lực bức bối …

Chapter VI : Lần này là 2 cây guitar thùng bè cho nhau rất hoàn hảo , hình ảnh những nhạc công ngồi ôm đàn ủ rũ trong góc tối của quán vắng , chơi những bản nhạc dành tặng thời gian và kỉ niệm , chẳng màng sự đời , thế thái nhân tình hỗn loạn … Và một lần nữa guitar rhythm lại cất lên tiếng nói của mình bằng lối bè giai điệu đầy quyến rũ : “tôi không phải chỉ là thứ để trưng hay vật làm kiểng , làm nền thôi đâu nhé” .

Chapter VII : Một bản Instrument thứ 2 bằng 2 cây đàn thùng . Bản này so với khúc Intro thì nhẹ nhàng và than thản hơn tuy nhiên vẫn phảng phất đâu đó những âm thanh vang vọng u tối … Với những khúc đàn thùng đẹp và buồn như thế này thì tốt hơn hết là chẳng nên nói gì nhiều mà hãy thả hồn để nghe cho trọn vẹn .

Chapter VIII : Ồ đây chẳng phải là những âm thanh quen thuộc của Folk Viking mà tôi vẫn thường ấp ủ bấy lâu nay đó sao ? Giai điệu dân gian của kèn , của sáo , của guitar mộc và nhất là tiếng piano cứ lăn tăn hoà lẫn làm nền mới hay thật là hay . Đây phải chăng là khúc hát về nỗi buồn của những chiến binh Viking quanh năm tắm mình trong máu chiến tranh , chẳng một lần được nhìn thấy quê hương xứ sở ?

Chapter IX : Khúc kết của điệu múa đầy buồn bã đang được trình diễn trên cái nền dương cầm âm vang nhẹ nhàng như một bản nhạc cổ điển ,rồi cello trầm ấm ùa vào . Hãy nghe giọng vocal gầm gừ , không giận dữ nhưng lại đầy u uất , buồn bã đến thê lương . Guitar rhythm lại ngân nga như Chapter I . Và lúc này ta sẽ thấy được sự sánh đôi đầy tuyệt diệu của vocal nữ và giọng nam trầm dù chỉ là trong vài phút ngắn ngủi . Một kết thúc đầy hoàn hảo về mặt nghệ thuật . Bởi nó được trình diễn tô vẽ bằng chính nỗi buồn của người nghệ sĩ . Tiếng trống và âm thanh keyboard ở đoạn giữa của ca khúc này thật là hay . Âm nhạc cũng đã tắt , quá khứ cũng qua đi ,kỉ niệm chỉ còn là ngày hôm qua nhưng những nỗi buồn thì vẫn sẽ mãi còn đâu đó , lẩn khuất mơ hồ …
Nào hãy múa điệu múa cuối cùng trước khi ngày mai đến . Ngày mai … có thể ta sẽ lại thấy chính mình giữa dòng đời xuôi ngược , tấp nập và ồn ã kia . Để đêm về khi mưa xuống , những ngọn đèn vàng vọt hắt ánh sáng vào căn phòng nhỏ bé này , ta lại ngồi ôm cái tâm sự hoài cỗ với nhân gian , lặng lẽ ngắm thời gian trôi và lại xem … “Một vũ điệu buồn …”