Beyond The Veil có thể trội hẳn World Of Glass hay ngược lại, thật sự không là vấn đề lớn. Cái ngạc nhiên thích thú kéo dài cho đến khi nghe hết dĩa mới là đáng kể. Morten Veland đã sống trong thời kỳ đam mê nhất của một người nhạc sĩ khi sáng tác, soạn nhạc cho toàn ban, hát và gửi đến những người hâm mộ gothic metal những âm thanh tuyệt diệu. Ý tưởng hợp những chất giọng „extreme“ của death metal, „clean“ của black, hợp ca và giọng soprano hòa với tiếng đàn vĩ cầm, dương cầm, đàn thùng, sáo, chuông giáo đường… mà Tristania mang đến cho thính quan của ta hiểu được cái đẹp của những gì gọi là giao hưởng. Cái từ „giao hưởng“ ở đây thật là gọn ghẽ và xúc tích.
Không phải những gì cứ phải đi một chiều, hòa cùng một chất là ăn ý và gọi là có giai điệu. Cái phẫn nộ của heavy metal qua tiếng riff thật ồn, tiếng trống dồn dập và sự dịu ngọt của giọng hát cùng với các nhạc cụ khác được trình bày vừa phải, tất cả có khi quyện vào nhau, có khi rời nhau, theo nhau từng nhịp một được gọi là „brutal music with melody“. Xin đừng hiểu „brutal“ ở đây đơn giản theo nghĩa đen, mà nó chỉ là một yếu tố giới thiệu cái hấp dẫn của thể loại metal, là nam tính của âm nhạc mà nó chỉ trở thành sức mạnh thực sự khi được quyện lẫn với cái nữ tính mềm mại khác. Ở đây, Tristania là một sự giao lưu nghệ thuật trên ý nghĩa đó.
Pete Johansen là nhạc sĩ chơi đàn vĩ cầm trong một ban nhạc dân gian của Irland (The Tramps) đã mang lại cho không khí gothic âm u mênh mông một sức nóng mới qua ngón đàn tuyệt vời của anh. Pete tự sáng tác những đoạn mang nhiều ảnh hưởng âm thanh dân tộc celtic xưa vào các bài nhạc trong dĩa này nhiều hơn là trong ban nhạc The Sins Of Thy Beloved. Ta nghe rõ tính khác biệt giữa hai tiếng violin của 2 ban nhạc là vì thế.
Vibeke Stene có chất giọng soprano thanh thoát, khác với giọng nữ cao Liv Kristine (Theatre Of Tragedy) hay Anita (TSOTB) nhiều lắm. Gọi là opera cũng rất đúng vì cách uốn chữ và giọng thoát ra của Vibeke nghe rất mạnh, tuy không lanh lảnh như Tarja Turuner (Nightwish) và có đôi chút khoan thai hơn. Đôi khi Vibeke hát một mình mà nghe như là một dàn hợp ca, hoặc là ta cứ tưởng cô ấy hát toàn tiếng Latin cho dù đang dò theo lời nhạc. Kể cả 2 giọng extreme và clean cũng khó mà nghe được rõ lời.
Beyond The Veil nghĩa là gì thế? Sau một tấm khăn che mặt? Hình như ý này cũng trùng hợp với tấm gương của World Of Glass. Sau tấm kính rắn chắc hay sau một chiếc khăn the mềm mại cũng là một sự ngăn cách. Beyond The Veil kể cho ta nghe nhiều chuyện ở phương Đông, một thế giới ly kỳ huyền bí, nghe mang mang một tình yêu nóng bỏng mà cũng có khi chỉ là một sự lạnh lùng. Điều trái ngược từ ý tưởng mang vào bài hát những giọng ca khác nhau cũng được trình bày qua đoạn mở đầu mà khi nghe gothic/doom lần đầu thì có lẽ sẽ bị “sốc”. Hầu như bài nào cũng bắt đầu bằng một tiếng đàn solo hay một vài lời ca nhẹ nhàng đưa người nghe dần vào không khí tưởng như ảm đạm cực kỳ, thế mà nhịp điệu nhanh dồn dập của trống hay tiếng riff hùng mạnh nối ngay theo vào cứ như không thể chờ đợi hơn được nữa.
Những nhạc cụ cũng như các yếu tố khác tạo thành phong cách symphonic gothic của dĩa này được sử dụng rất phong phú và hoàn toàn cố tình gây một sự đối nghịch thích thú, rất là thi vị. Bài đầu tiên là tiếng guitar réo rắt chen vào âm thanh dồn liên hồi của trống, kết thúc một đoạn violin nhanh hay hòa âm với giọng death của ca sĩ. Trong „Aphelion“ ta nghe lời đối thoại giữa 2 giọng ca extreme death có clean vocal hát bè theo, keyboard chậm rãi với trống giật thật nhanh. „A Sequel Of Decay“ hơi ảm đạm bởi một chút giọng gregorian chanting chen vào sau khi violin chơi solo, tiếng đàn guitar thùng với giọng trầm buồn buồn của Morten. „Opus Relinque“ được mở đầu bằng tiếng chuông như trong giáo đường, giọng hát của Vibeke thật hay được trả lời bằng giọng gào thét của clean vocal nghe như rất giận dữ. Gần cuối bài ta nghe văng vẳng một âm thanh lạ, hình như đến từ phương Đông bên giòng Biển Đỏ? „Lethean River“ cũng cho thấy một sự phản kháng giữa 2 giọng hát nam khác nhau và đối thoại êm ái giữa death vocal và soprano, hoặc soprano và choir. Trong bài „…of Ruins and a Red Nightfall” clean vocal giữ giọng chính và được trả lời, dĩ nhiên, bằng một tiếng vang vọng từ cõi khác!
Đoạn dương cầm theo sau đó tuy ngắn nhưng có tác dụng làm không khí tạm lắng xuống. Vibeke hát rất hay trong „Angina“ với những câu luyến thật nhanh. Violin giống như tiếng sáo diều trong những bài dân gian xưa. Đàn organ và piano được sử dụng đồng thời trong bài „Heretique“ cũng là một điều trái nghịch, nhưng gây ấn tượng nhất vẩn là giọng hát giáo đường và trống liên hoàn; làm sao ai có thể nghĩ ra đìều này trước đây? „Dementia“ nghĩa là một điều gì đó trở ngại trong tâm trí chúng ta, ngăn chặn dòng tiếp xúc của ta với những người khác. Xoa dịu những bịnh này hầu như chỉ có thể bằng một loại âm nhạc rất êm dịu, hay ít nhất cũng bằng những tiếng chuông thánh thót, chậm đều, tiếng đàn mênh mông nghe không dứt:
Resurrection of a horrid dream
Blend of hate and intense desire
Purify
Vile…surreal
Cuộc sống được dựng lại từ một giấc mơ kinh hoàng
Được pha trộn với thù hằn và đam mê mãnh liệt
Rửa sạch tội lỗi ư?
Thật là … như mơ!
Theo ttvnol