Categories Dòng nhạc

Doom Metal là gì?

Đây chắc hẳn là một trong những câu hỏi khó khăn nhất để trả lời và là cuộc tranh luận trong rất nhiều bài bình luận của các tạp chí. Tuy nhiên, có một số điều mà chắc chắn đúng khi nói về Doom Metal.

Trước hết, Doom Metal là một thể loại Metal phát triển từ nền tảng của Metal trong thập kỷ 70.

Thông thường, tên gọi của một thể loại dựa vào âm thanh vào thể loại đó tạo ra. Vậy điều gì khiến Doom Metal khác biệt với các thể loại khác. Một câu trả lời là Doom Metal chứa đựng những tính chất như: nặng nề, bóng tối, nỗi buồn, sự chán nản và tâm trạng u sầu. Doom Metal bắt nguồn từ bóng tối và không khí buồn bã mà không hề ồn ào như khác thể loại Metal khác.

Đối với nhiều ban nhạc, nền tảng của Doom Metal cũng khởi nguồn từ Black Sabbath với hai album đầy tiên của họ, “Black Sabbath” và “Paranoid”. Album đầu tay của Black Sabbath được xem là nền tảng cho Heavy Metal thì “Paranoid” mang nét đen tối hơn, đó là cảm hứng đầu tiên của Doom Metal. Tuy nhiên, ý kiến này vẫn còn đang được tranh luận. Qua đó, cho thấy Black Sabbath thực sự là ông tổ của Metal. Không có họ, ngày này không có Doom Metal hay bất cứ một thể loại Metal nào hoặc là Metal đã rất khác đi, không còn như những gì mà thế giới Metal đang chứng kiến.

Những hình thể đầu tiên của Doom Metal đã tồn tại từ thật kỷ 70 nhưng hầu hết các ban nhạc đem lại nhiều ảnh hưởng cho Doom Metal xuất hiện ở thập kỷ 80. Các ban nhạc như Trouble, Obssessed và Candlemass rất tiêu biểu cho Doom Metal trong thập kỷ 80.

Ngày nay, Doom Metal còn được biết đến như Doom/Death Metal, từ những giai điệu guitar nhanh, mạnh của Death Metal nhưng chuyển thể thành các giai điệu chậm rãi, giọng hát rất chậm, tiếng trống lê nhịp một cách nặng nề. Một trong những ca sĩ tạo ra bước đi này là Lee Dorian, ca sĩ cũ của Napalm Death. Anh thành lập ban nhạc mới: Cathedral. Các album đầy tiên của Cathedral vô cùng chậm.

Đặc điểm nữa của Doom Metal về âm nhạc là giai điệu rất chậm, đây là một điểm trái ngược với hầu hết các thể loại Metal khác. Đặc điểm này cũng dấy lên dư luận cho rằng Doom Metal là thể loại chán ngắt. Tuy nhiên, ngày nay điều này đã không còn chỗ đứng. Bất cứ thể loại này cũng đi từ con số 0, các ban nhạc sau phát triển lên từ nền tảng của các ban nhạc đi trước. Doom Metal rất chậm nhưng không phải là buồn chán.

Trong thập kỷ 80, Doom Metal có một dạng khác là “Stoner-Rock”. Cả hai thể loại đều vươn đến âm thanh mạnh hơn trước đó. Một điều sai lầm là nghĩ rằng “Stoner-Rock” là hình dạng duy nhất của Doom Metal. Và cũng là thiếu sót khi cho rằng Doom/Death Metal là hình thức duy nhất của Doom Metal.

Tóm lại, tất cả mọi cố gắng định nghĩa Doom Metal hay bất cứ một thể loại nào dựa trên những đặc điểm của thể loại đó để vạnh rõ một tính chất tinh khiết của thể loại đó đều là sai lầm. Tên gọi chỉ nói nên một sự tương đối để phân biệt Doom với bất cứ một thể loại nào, không có gì gọi là tinh khiết hoàn toàn. Ví dụ như nhiều sự tranh cãi rất vô ích như là: harmonic doom, evergetic doom. Ngày nay, các ban nhạc Doom thường xuyên sử dụng violon, sáo, bộ gõ và rất nhiều các nhạc cụ khác bên cạnh guitar, trống, keyboard. Thậm chí, Doom còn được pha trộn với Black Metal, nhạc cổ điển…

Lịch sử của Doom Metal cho đến hôm nay chia làm ba thời kỳ:
Thập kỷ 70:
Từ các album của Black Sabbath như: Black Sabbath, Paranoid, Master of Reality, Vol 4, Sabbath Bloody Sabbath và Sabatage. Metal bắt đầu hình thành và cả Doom Metal cũng vậy.

Trong thập kỷ 70, ngoài Black Sabbath, cũng có một số ban nhạc khác đóng góp cho Doom Metal vào lúc sơ khai như Pentagram, Blue Cheer, Black Widow. Mọi sự lúc đó còn hỗn độn. Có ý kiến cho rằng cột nguồn của Doom đã có từ cuối thập kỷ 60. Điều này cho đến nay vẫn còn tranh cãi.

Pentagram cũng được xem là một trong những ban nhạc Doom có rất nhiều đóng góp cho sự hình thành của Doom Metal. Black Sabbath được xem là vị cha già của Doom Metal nói riêng và Metal nói chung nhưng điều đó cũng không có nghĩa họ là ban nhạc duy nhất để lại ảnh hưởng cho Metal sau này.

Thập kỷ 80:
Đây là thời gian Heavy Metal nở rộ với làn sóng ‘New Wave Of British Heavy Metal’ vào cuối thập kỷ 70, Doom Metal vẫn còn trong bóng tối. Sau này, sự đóng góp của các ban nhạc trong thời gian này mới được nhắc đến.

Một ban nhạc có nhiều ảnh hưởng về sau là Trouble, Trouble đến từ thành phố Chicago (tiểu bang Illinois, Mỹ), họ thành lập vào năm 1979 nhưng mãi đến năm 1984, họ có được biết đến. Nhạc của họ rất chậm, nghe giống như một ban Heavy Metal chơi vụng về.
Saint Vitus, một ban nhạc đến từ thành phố Los Angeles, cũng có rất nhiều ảnh hưởng cho Doom Metal. Saint Vitus đem đến tên gọi ‘Stoner Rock’ vào lúc đó.
Tuy nhiên, ban nhạc Thụy Điển Candlemass mới thực sự đem đến luồng sinh khí khổng lồ cho Doom Metal. Năm 1986, Candlemass cho ra album ‘Epicus Doomicus Metallicus’, một tảng đá thực sự của Doom Metal. Có thể khẳng định, Candlemass là ban nhạc để lại rất nhiều ảnh hưởng cho Doom Metal về sau, mặc dù nhạc của họ lấy cảm hứng trực tiếp từ Black Sabbath, ca sĩ Messiah Marcolin với giọng hát trong, sâu được xem là thủ lĩnh của Doom vào lúc đó.

Một ban nhạc tiên phong của Doom vào cuối thấp kỷ 80 là Cathedral của ca sĩ lee Dorrian. Khi Lee tách ra khỏi Napalm Death, anh thành lập một ban nhạc với phong cách trái ngược một trời một vực với Napalm Death. Các album đầy tiên của Cathedral vô cùng chậm như ‘Forest Of Equilibrium’ và ‘The Ethereal Mirror’. Về sau, Cathedral có thay đổi phong cách đôi chút.

Thập kỷ 90:
Đầu thập kỷ 90, Doom Metal bắt đầu trổi dậy. Lúc này, Doom bắt đầu pha trộn một phần với Death Metal. Các ban nhạc như Winter với album ‘Into Darkness’ phát hành năm 1990, Thergothon với album ‘Fhragn-nagh Yog-Sothoth’ phát hành vào năm 1991 là những ban rất tiêu biểu cho sự kết hợp giữa Doom và Death Metal. diSEMBOWELMENT cũng là một ban nhạc sáng chói của Doom/Death Metal.

Ban nhạc Paradise Lost, một ban tiêu biểu cho Gothic/Doom cũng có rất nhiều đóng góp vào giai đoạn đầu thập kỷ 90. Album ‘Lost Paradise’ (1990) có rất nhiều ảnh hưởng của Death Metal và tuyệt phẩm ‘Gothic’ (1991) của họ để lại rất nhiều ảnh hưởng cho các ban nhạc sau.

Một ban rất nổi tiếng của Doom/Death là My Dying Bride của hãng dĩa nổi tiếng chuyên ghi âm cho các ban nhạc Doom Metal: Peaceville. Sau demo ‘Infernus Et Spera Empyrium’ vào năm 1991, họ gây rất nhiều sự chú ý và với album ‘Turn Loose The Swans’ phát hành năm 1993, họ được xem là ban nhạc rất nổi tiếng của Doom Metal đương đại. Một ban nhạc khác cũng không kém cạnh là Anathema. Tuy nhiê, đóng góp của hai nhạc trên vẫn chưa được xem là to lớn như Candlemass hay Cathedral.

Một ban nhạc khác trung thành tuyệt đối với nền tảnh của Black Sabbath là ‘Earth’. Họ đem lại một hình thái mới cho Doom: Drone Doom.

Giữa thập kỷ 90, các ban nhạc như ‘The 3rd’ và ‘Mortal’ tạo ra một thể loại Doom được pha loãng hơn với giọng hát của ca sĩ nữ. Tiếp bước theo Thergothon, các ban nhạc như Funeral, Skepticism, Esoteric chơi với phong cách hết sức chậm rãi trên nền Doom/Death do Thergothon để lại.
Ngoài ra, còn có sự kết hợp của Gothic/Doom/Black như ‘Threatre of Tragedy’. Và cũng còn rất nhiều các ban nhạc khác ảnh hưởng từ những tên tuổi vô danh ở thập kỷ 80.

Hiện tại, Doom Metal đã rất đa dạng, rất khó có một định nghĩa hay một sự phân biệt hoàn toàn nào với các thể loại khác. Thế kỷ 21 đã sang, tương lai sẽ còn tiếp tục. Không một ai dám khẳng định tương lai của Doom Metal hay của Metal sẽ như thế nào? Thời gian sẽ trả lời.