The last Saturday: Ngày tàn của Rock Việt?

Hơn một tháng trước khi diễn ra, thông tin ban nhạc Bức Tường (BT - The Wall) sẽ diễn liveshow cuối cùng của mình để nói lời chia tay với sân khấu nhạc rock đã mang lại cho các rockfans nhiều tâm trạng khác nhau. Có người thấy nuối tiếc, nhưng lại có người cho rằng BT nên kết thúc đi thôi!


6h tối, cổng vào triển lãm Giảng Võ đông nghịt người. Lý do thì nhiều lắm: đi để chia tay bức tường, chia tay thời sinh viên, người đi vì hiếu kỳ xem BT làm show cuối ra sao. Phần lớn đến để tận tưởng không khí rock thực sự mà một show nhạc rock hoành tráng hứa hẹn sẽ mang đến. 7h, giá vé chợ đen là: 120.000/cặp so với giá gốc 100.000/cặp.

Sau gần 2 tháng chờ đợi. The last Saturday đã đến!

Một đêm của nhạc POP

Không hiểu BT lấy tiêu chí nào để chọn các bài hát trong last show. Những bài hát trong suốt buổi tối thứ 7 vừa rồi không điển hình cho 12 năm biểu diễn của họ. Thiển nghĩ, nếu BT xác định đây là liveshow cuối cùng thì hoặc là họ chọn những bài "đỉnh" nhất trong sự nghiệp của mình như: Bình minh sinh viên VN, Ra Khơi, Bông hồng thuỷ tinh, Cơn mưa hoang dã, Mắt đen, Nam châm, Cây bàng… để hồi tưởng lại chặng đường đã qua với những thành công giúp họ ghi đậm dấu ấn trong lòng các fans rock việt và cũng là để tri ân khán giả. Hoặc ít ra cũng nên chọn những bài thật rock, thật tưng bừng để tất cả mọi người đã từng yêu mến họ và chính bản thân họ được sống một đêm rock thực sự. Rất tiếc, chương trình dường như chưa đạt được điều đó – chưa mang đến cho khán giả một đêm rock đúng nghĩa.

Đã có thời điểm khán giả cảm thấy sắp được hâm nóng, đã cảm thấy rock len vào mình, họ bị làm cụt hứng do sự can thiệp của đạo diễn. Mãi điểm lại chiến thắng của quá khứ, họ quên mất đây là đêm rock dành cho giới trẻ chứ không phải cho các vị giám khảo cứng nhắc trong Hội đồng thẩm định. Với tuổi trẻ, họ đến đây để mong được chìm đắm trong một không gian rock thực sự. Tất cả những sai sót đều có thể bỏ qua miễn là ban nhạc cống hiến cho họ một đêm sống hết mình với rock, thật "phê", thật "điên" và thăng hoa. Nhưng BT đã không làm được những gì họ hứa với khán giả – "một đêm thật rock và rock hết mình".

Trừ khu vực gần sân khấu là khán giả có vẻ thực sự cuồng nhiệt và kích động. Có thể do họ ở gần đèn và loa nên hiệu ứng của âm thanh ánh sáng mạnh hơn những người ở xa. Còn ở phía ngoài và nhất là ở cuối, cả một không khí lặng lẽ bao trùm. Sự chờ đợi một cái gì đó bùng nổ của ban nhạc cứ hiện diện trên mặt họ từ lúc đến cho đến lúc ra về. Trừ một số bài đinh của BT như: Bông hồng thủy tinh, Ngày hôm qua, Người đàn bà hóa đá, Mắt đen... là mọi người cùng hát theo. Còn lại chỉ đứng im chờ đợi và nghe ngóng. Ngay cả lúc có chút cảm xúc nhất thì họ cũng chỉ đung đưa. Trừ một số rất ít các cô gái trẻ cũng nhảy nhót rồi giật đầu giật tóc như nhảy disco.

Lặng im và quan sát

Chất lượng của hệ thống âm thanh rất tốt nhưng không đạt hiệu quả. Có lẽ vì tổ chức ngoài trời nên âm thanh bị loãng và phân tán. Nhưng cái chính là những người chơi trên sân khấu chỉ mang đến cho khán giả một thứ âm nhạc không giống rock, mà gần như pop, xen một chút jazz. Trống, bass, accord, lead… đều "nhờ nhờ", tròn trịa chỉn chu và… nhẹ bẫng. Không có chút âm thanh nào đáng gọi là "lay động giác quan", thậm chí không "touch" được vào dây thần kinh cảm xúc. Nếu trước đây có ai nói rock của BT hiền thì hôm nay nó còn hiền hơn, nhạt hơn và yếu ớt hơn bao giờ hết. Ngay cả giọng ca của Trần Lập cũng tỏ rõ sự đi xuống của phong độ. Người ta thông cảm cho anh vì lý do tuổi tác và không có điều kiện thường xuyên rèn luyện. Nhưng ngay cả chút lửa trong anh cũng nguội rồi. Tất cả những gì anh làm được là hát như mơn man, gãi nhẹ các giai điệu, ca từ, biến các ca khúc mà trước đây anh hát rất máu lửa thành pop ballad.

Nhiều khán giả lặng yên trong cả chương trình. Họ không nói gì – không bình phẩm, chê bai, không gào thét. Chương trình kết thúc, họ lặng lẽ ra về. Có người còn bỏ về từ sớm dù họ kiếm được vị trí lý tưởng – gần sân khấu. Một cuộc chia tay quá ồn ào, rùm beng trên báo chí nhưng tiếc thay lại tẻ nhạt trên sân khấu. BT đã không để lại 1 ấn tượng đáng kể nào trong lòng những khán giả yêu rock. Không buồn, không vui, không cảm xúc. Một số bạn nói với phóng viên, rằng chưa bao giờ họ đi xem rock hiền lành như thế. Trong những show diễn trước, chuyện quăng quần áo, giày dép, đốt lửa hò reo nhảy nhót…là bình thường. Ai ra về người ngợm trông cũng tả tơi, quần áo cái còn cái mất. Vậy mà ở The last Saturday, chưa đến nửa buổi, phía sau, mọi người đã ngồi cả xuống trong một tâm trạng mệt mỏi.

Rock: Nghệ thuật vị nghệ thuật

Mọi sự, đã có khởi đầu thì phải có kết thúc. Nhưng kết thúc làm sao để giữ lại hình ảnh đẹp trong lòng mọi người là điều không đơn giản. 12 năm qua Bức Tường đã cống hiến khá nhiều cho rock Việt, để lại một hình ảnh đẹp trong thế hệ sinh viên cùng thời. Nhưng rock khác nhạc thị trường ở điểm nào? Như các rockers khẳng định: Đó là tinh thần Nghệ thuật vị nghệ thuật. Được hát, được thể hiện khát khao, thể hiện bản ngã của mình và tìm thấy những người đồng điệu. Đó không phải là hạnh phúc tối thượng của âm nhạc thuần khiết sao? BT đã nói gì trước khi chia tay? Họ phàn nàn rằng họ không có một giải thưởng hay sự chứng nhận nào cho sự nghiệp âm nhạc của mình, rằng họ toàn chịu lỗ khi tổ chức show âm nhạc. Vậy những giải thưởng, những vị trí số một họ được các cơ quan truyền thông bình chọn và ghi trên site, trên bảng thành tích của mình là gì? Đâu ai ép BT phải làm show.

Is that called rock show?

BT, trưởng thành từ ban nhạc sinh viên, và hiện nay có rất nhiều ban nhạc rock SV vẫn đang mơ ước vị trí của họ trong lòng người hâm mộ. Nay, trước những tuyên bố như vậy, liệu các ban nhạc rock trẻ có còn mong vị trí của BT nữa không?

Có thể là không nhóm nhạc rock nào ở VN sống được bằng âm nhạc. Nhưng vì sao họ vẫn cư chơi? Đơn giản vì nó xuất phát từ một đam mê thực sự. Điến hình như Nguyễn Đạt của Da Vàng, anh vẫn chơi rock, hỗ trợ hết mình cho những đàn em đam mê rock nhưng thiếu có điều kiện. Hàng đêm anh vẫn ôm đàn lang bạt kiếm sống. Nhưng chưa ai thấy anh đòi hỏi điều gì cho mình, cho ban nhạc của mình bởi anh hiểu rằng đã cống hiến thì không cần đòi hỏi.

Ai cũng biết cơm áo không đùa với khách thơ. Nhưng để chuyện tiền bạc công danh ám ảnh trong đầu thì sẽ không thể sống hết mình vì nghệ thuật và chắc chắn sẽ không đóng góp được gì cho nghệ thuật. Phải chăng vì vậy mà liveshow cuối cùng của BT đã diễn ra trong một bầu không khí nguội và nhạt như thế? Tất cả những cái hay cái đẹp của tinh thần rock đã bị cơm áo gạo tiền vít cổ rồi chăng?

Cái gì đã làm hỏng liveshow cuối cùng của ban nhạc nổi tiếng nhất Việt Nam? Xin mượn lời của một đôi tình nhân của nước ngoài nói về The last Saturday: "Thế này mà gọi là Rock show à?" (Is that called rock show?). BT đã từng là một trong những bậc đàn anh, đại diện tiêu biểu trong làng rock Việt. Nhưng thời oanh liệt của họ đã qua rồi. Thế còn những Thủy triều đỏ, Microwave, Small Fire, End of Road… những đàn em, với tinh thần đam mê, nhiệt huyết và sức sáng tạo của tuổi trẻ, họ sẽ đóng góp được gì đáng kể cho tương lai rock Việt? Chúng ta hãy chờ xem?

Bài, ảnh: NGUYỆT HÀ


Like it? Share with your friends!

0

You may also like

More From: Rock Việt

DON'T MISS