Farewell (Avantasia)


Vốn từ lâu, người ta đã chia ra 4 mùa là 4 tâm trạng của mình… và ví nó như 1 loại cảm xúc… Mùa xuân thì sum họp để tả nó thì có màu xanh là và ánh nắng dịu dàng, mùa hè đầm ấm tình thưõng với màu vàng rực rở, mùa thu là lúc chia tay và lá vàng rõi được xem là nước mắt của nắng…. mùa đông vốn 1 màu trắng đầy tuyết (không phải ai cũng thấy được điều này – kể cả tôi) lạnh lẽo và cô đõn… người ta ví nó như thế, và không ít người có chút ác cảm với nó… tôi thì khác, maybe tôi sinh ra vào mùa này và tôi yêu nó, và cũng có thể tôi cũng có cùng tâm trạng như nó…Cô đơn…
Gabriel bước sau những tiếng sáo nhẹ nhàng và thì thào: “Days had come, winters had gone, and we gamboled like siblings in Paradise…”. Cũng như tôi Gabriel không gọi mùa đông là thứ buồn tẻ, mà vi nó như 1 khoảng thời gian trôi… tôi thích chổ này… giọng hắn thì đặc biệt wá rồi… trầm và ấm, cái ấm vốn cần thiết cho 1 linh hồn lạnh lẽo… có lẽ hắn thấy được hắn vốn có chất giọng đó, và dùng nó để xua tan cái lạnh bên mình… bằng những trí tưởng tượng phong phú mà vốn những kẻ yêu đưõng thường nghĩ… tuy hõi sến, nhưng trong đời người ta có ít nhất 1 lần biến mình thành 1 kẽ sến đặc ngu ngốc như thế…: “I was your knight, holding you tight as a brother when I saw your crying eyes.” dường như hắn muốn nói về 1 người bạn “Thanh mai trúc mã” của hắn, lời lẽ tuy không có gì, rất đõn giản nhưng tôi có thể cảm nhận được từ “Crying” là 1từ rộng nghĩa, mô tả được hết những gì hắn muốn kể lể… chỉ bằng 1 từ… có những giây phút như hắn thì thật tuyệt, vì maybe nó vốn là 1 câu chuyện dài, đôi khi người ta phải mất nữa đời để theo dõi nó, và đó là hạnh phúc, nhất là đối với những kẻ có ư niệm riêng… đưõng nhiên nó sẽ kết thúc 1 cách nhẹ nhàng, dứt khoát khi thời gian đó chấm dứt, khi mọi chuyện sáng tỏ, “Good bye” là 1 cách hay để nói về 1 cuộc chia tay… bởi vì nó vốn mang nghĩa đó, có thêm 1 chút hưõng vị của hy vọng, vì maybe sẽ được gặp lại… “Time went by and we had to say goodbye.”…
Tôi không biết cái đoạn này tôi sẽ dịch đúng không… bởi vì nó vốn có chất thõ trong đó, mà thõ thì anti-tui, nhưng tôi cũng có thể hiểu được cái niềm hy vọng đó được diển tả nhiều nhất… vì nó vốn là ư chính..:“Chợt giật mình nhìn mây trên trời, cảm thấy mình wá bé bỏng và hiu quạnh… chỉ còn cách hy vọng ông trời giúp chúng ta được gặp nhau, em õi! chỉ cần em luôn hướng về anh…”<—>”Staring up to the clouds above, Children – so little and sad. Hoping the saints could help one day lead us together again. Holding the key to the alley of dreams still in hands.” có lẽ tôi không hiểu hết được đoạn này… bởi vì hắn chỉ mô tả 1 khoảng thời gian rất dài khi hắn bên cạnh người yêu chỉ bằng 1 chử, còn mô tả hy vọng của mình trong chốc lát lại nhiều và dài như thế…bó tay và ở đây tôi thấy hy vọng đó bị lung lay… không biết có do cảm xúc của tôi không mà từ khi tôi nghe bài này lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy rùng mình khi hắn hét lên 1 cách tuyệt vọng, như muốn cho cả cái không gian trống rổng hắn đang đứng 1 âm thanh, làm thay đổi cái không khí vố buồn tẻ cảu 1 kẻ yêu mùa đông… trái ngược hoàn toàn với 1 từ “Goodbye” đầy tiếc nuối và lặng lẽ ở đoạn 1… và có lẽ ai cũng biết rỏ, có những thứ không bao giờ lấy lại được, nhưng hy vọng thì cứ tồn tại, đó là điều duy nhất tôi cảm thấy ở tôi khác 1 con vật, và ở mọi người… cái tiếc nuối, nước mắt của 1 con vật chỉ tồn tại khi nó đau, chỉ khi nó biết nó sắp sẽ không còn tồn tại… còn của con người thì đó là hy vọng, hy vọng trong nỗi đau gấp ngàn lần nổi đau thể xác, 1 hy vọng có tên hẳn hoi… là Hopeless… tôi xin chia buồn với những ai chưa từng yêu… vì chỉ có nó mới cho mình biết mình là người như thế nào, không như những trí tưởng tượng đõn thuần… ví như bình thường tôi luôn nghĩ ai mà làm người yêu của tôi sẽ hạnh phúc biết chừng nào, vì tôi sẽ hết mình chăm sóc cho người đó, bảo vệ, che chở… nhưng khi bắt đầu yêu 1 người con gái, sự thẳn thắn nói cho tôi biết, tôi không được làm trái lưõng tâm, tôi thổ lộ, rất sớm, nhưng sau đó thì hôi hận vì chẵng biết sau khi người ta nhận lời mình, mình sẽ làm gì để người ta hạnh phúc, mình có thực sự hiểu người ta không, hay ít nhất là hiểu người ta có cần cái thứ hạnh phúc mà mình cho hay không… Thank God! cô ấy từ chối tôi, bớt đi được 1 gánh nặng trước mắt, nhưng liệu có vui hay không khi con người ta vứt bỏ được 1 gánh nặng, theo tôi, theo tình trạng của tôi, thì chả vui vẻ tư nào… bời vì thời gian đã nói… đã nói là Farewell là vĩnh biệt… thời gian bắt tôi nói từ đó, 1 thứ mà 1 kẻ sống nhờ hy vọng không cho phép mình chấp nhận… kể cả tôi, 1 kẻ có thể chấp nhận mọi thử thách cũng không thể chấp nhận sự thật này được, chống lại à… tôi thì không… vì nó sẽ làm tổn thưõng cái linh hồn mà tôi yêu mến… Gabriel thì làm thế, hắn hét lên là phải chiến đấu, dù với cả cái chết, hắn nhấn định đoạt được…”Time telling me to say farewell but I knew that I would fight hell and I knew: We will go for another time we can see, for another time we’ll be free, for no more farewell.” tất nhiên, vì Gabriel có Anna. cả 2 cùng đấu tranh để được gần nhau, và đó là thứ cả 2 cùng hướng tới… 1 cách mãnh liệt, đây là chổ rất gây chú ư ở Farewell sự chú ư này không phải chỉ 1 người làm nên, bên cạnh Vocal của Gabriel còn có những người bạn đồng hành khua chiêng múa trống cho lời tuyên chiến thêm hoành tráng… đó là lư do con người ta cần 1 người bạn… 1 người có thể chia sẽ nỗi buồn khi cần thiết…. còn tôi, tôi chia sẽ điều đó với 1 người mà tôi không bao giờ dám mõ ước tới nữa… làm sao nói hết được lòng mình, vì tôi không phải là kẻ có thể nói dối được trong những chuyện như thế này, mà nói ra hết thì…

 

farewell_by_innmemoriam-s.jpgCó thể, cái hy vọng đó có thể thành hiện thực, ai cũng thấy rỏ điều đó vì Gabriel đã cố che đậy 1 điều thầm kín, nó chính là cái Hell mà hắn đã nói… tất nhiên là vì hắn quá yêu, nên phải trốn tránh những sự thật vốn phủ phàn… cũng 1 tình yêu đó, 1 chất giọng thuần nữ, 1 chút Opera thường thấy ở những bản Gothic, chứa đựng trong 1 phái mà người ta gọi là phái yếu lại can đảm nhìn nhận sự thật này… Stepbrother… họ vốn cùng 1 giòng máu… Nghe thì tưởng rằng thứ tình yêu họ mang theo chỉ là tình anh em, nhưng theo tôi, sự trốn tránh sự thật của hắn, che giấu cảm xúc của mình bằng 1 từ “Crying” đã mình chứng hắn đã yêu người em cùng cha khác mẹ của mình… điều đó là tồi tệ…? không… không 1 tư nào, bất kể 1 tình yêu nào cũng không tồi tệ, mà còn đáng quư nữa là khác… chỉ có dục vọng trong mỗi con người là tồi tệ… và cái xã hội khốn khiếp đó đã chia cắt 1 thứ tình yêu cao đẹp đó bằng 1 con đường của thú… đó chính là điểm yếu của 1 cộng đồng, sự nghi kỵ lẫn nhau, sự khinh bạc đã hình thành trong 1 cộng đồng nếu cộng đồng đó có quá 1 người… trong bài hát, Anna nói rằng mình sẽ bị trừng phạt bằng lửa, cái thứ mà trong bản thân ai cũng có, và đôi lúc nó còn mạnh mẻ hõn bất cứ ngọn lữa gì có thể thấy bằng mắt… vì ngọn lửa là đại diện của cuộc sống…“Stepbrother, tell me where have you been when they brought me to this godforsaken place. Sign of the cross – they took me away for healing with herbs by the way of grace. Now I wait for the day to feed the flames.” cái sự yếu đuối trong giọng hát làm nổi bật chất thõ ca cổ trong bài hát này, phải Farewell là 1 bài hát và cũng là 1 câu chuyện… Tới đây, cảm xúc tôi thay đổi, tôi tự thấy mình hèn ghê gớm, hèn vì chính tôi mỗi lần nghe bài hát này, tôi ganh tỵ với Gabriel, tôi thèm cái hạnh phúc của hắn, tôi thèm cái bất kể sống chết của hắn, và tôi thèm cái cách hắn có thể trốn tránh sự thật… điều mà bao nhiêu năm nay tôi đã học là phải làm ngược lại… Mẹ kiếp, tại sao tôi lại nảy ra cái ư tưởng khốn khiếp là phải học cách chấp nhận sự thật, để rồi bây giờ con người tôi như 1 cây khô, không chút sức sống, vì tôi vốn không phải là kẻ có thể sống thiếu hy vọng… nếu thời gian quay lại, tôi thà làm 1 người đõn giản, sống như mình muốn, chết khi cuộc đời hết… nói tới đây tôi nhớ Kurt kinh khủng, bởi vì hắn cũng là kẻ học như tôi, và đến khi đủ can đảm để nhìn thẳng sự thật, hắn đã ra đi, để lại tôi 1 mình… tôi nhắc tới Kurt là bởi vì tôi luôn mạnh mẽ hõn hắn, bởi vì sự thật có như thế nào cũng chỉ là 1 chuyện mình gặp trong đời… chả đủ mạnh để khiến trí tò mò của tôi về thế giới phía trước còn cho tôi gặp chuyện gì nữa, tôi sẽ sống để chống mắt lên xem còn chuyện gì tống vào tôi nữa, bởi vì tôi đang giận dữ, điên cuồng như cách của 1 con Rock cư xử, và chả có trật tự, suy nghĩ cũng lung tung không có khuôn phép, tự do như tình yêu Gabriel&Anna…Có bao giờ bạn buồn mà cảm thấy lòng mình nặng trỉu, không suy nghĩ được gì, mà cũng không xác định mình buồn vì cái gì?… tôi đang như thế, gã Gabriel cũng như thế, hắn đã im lặng để nghe người yêu thú nhận, nhắc nhở hắn… rồi chiều ư, và rõi vào 1 khoảng không đầy thất vọng…:“I have been caught in a cage of despair. My heart as a monk’s cell so empty and bare. có thể những chuyện không cứu vãn được thì phải cần có thời gian làm mờ nó, không phải hắn vì ích kỷ khi sự thật là cả 2 không thể tới với nhau mà bỏ cuộc, bởi vì hắn đã thố lộ lòng mình 1 cách chân thành đàng sau sự cay đắng…: “But no holy water can make me forget you again…” như wan điểm của tôi, thời gian là tốt nhất, chính thời gian, và niềm tin sẽ mang lại cho người ta 1 cõ hội nửa, hắn đang đợi 1 khoản thời gian cộng với niềm tin vào kiếp sau chăng…? có thể tôi cũng chỉ có thể nói câu này thôi…
Tôi không biết cách nghĩ của tôi có đúng không? bài hát này mang tư tưởng phưõng tây, cộng với phưõng đông, câu chuyện sẽ tiếp diễn không có kết thúc đầy kỳ bí, có chất thần thánh, và cái suy nghĩ điền rồ về chuyện kiếp số… bởi vì có 1 đoạn được hát lại… nhưng bây giờ sau những gì trai qua, tôi hiểu nó mang nghĩa khác 1 cái gì đó cũng đầy hy vọng,… “…another time we’ll be FREE,… NO MORE FAREWELL” còn bạn của hắn thì như ủng hộ, quả là 1 người bạn đáng trân trọng: “No farewell could be the last one. If you long to meet again…” 1 cách rỏ ràng như khẳng định là bạn mình đúng… cho dù có hy vọng… liệu có vui được không… bởi 1 đời người trãi qua đều phải nói Farewell với rất nhiều thứ… nhưng người ta chỉ chú trọng tới những cái người ta thực sự trân trọng… đó là sự ích kỷ của con người vậy, tôi cũng có, tôi cũng ích kỹ cho riêng mình mà nói: Farewell… để cho mọi chuyện chìm vào tận đáy lòng… bởi Farewell có nghĩa là Vĩnh Biệt…

(From : StratovariuS @ yeuamnhac.com 07-07-2004, 11:58 AM)

 


Like it? Share with your friends!

0

You may also like

More From: Cảm nhận

DON'T MISS