Câu mở đầu của bài hát chẳng mấy gây cho tôi ấn tượng vì tình yêu là 1 thứ xa xỉ phẩm đối với tôi lúc này. Tuy rằng có những lúc tôi khát khao, muốn với tới nó, muốn có nó trong tầm tay nhưng tôi biết là tôi vẫn chưa sẵn sàng đón nhận nó.
“’Cause nothing lasts forever and we both know hearts can change, and it’s hard to hold a candle in the cold November rain.” Câu hát như đập vào tai tôi với giọng não nùng của Axl. Hình ảnh ngọn nến run rẩy, phập phồng dưới cơn mưa xối xả tháng 11 làm tôi bỗng nhiên co người lại. Tôi sợ! Ngọn nến ấy, đối với tôi là hạnh phúc. Hạnh phúc thật mỏng manh, dễ vỡ và dễ bị cuộc sống bóp nghẹt như cơn mưa quái ác dập tắt ngọn nến bé nhỏ… Tại sao bất chợt tôi lại có cảm nghĩ như thế nhỉ? “’Cause nothing lasts forever” ư? Do “hearts can change” ư? Ừ nhỉ, chẳng có gì tồn tại mãi mãi cả, và lòng người thì luôn thay đổi. Tôi cứ luôn luôn tự hỏi mình sao hạnh phúc của tôi lại bỏ tôi ra đi nhanh đến thế? Mới hôm trước tôi tràn trề niềm vui trong vòng tay bạn bè, thế mà giờ đây, tôi co ro 1 mình trong căn phòng lạnh lẽo, thèm muốn có vòng tay ai đó chia sẻ. Mới hôm qua, tôi còn cười nói bên bạn bè, thế mà giô đây, tôi ngồi 1 mình giữa đám đông, chẳng ai quan tâm hỏi han. Và tôi nhận ra rằng “hearts can change”!
“Lovers always come and lovers always go and no one’s really sure who’s letting go today, walking away”.
Cuộc sống như 1 trò chơi hay 1 cuốn phim, chẳng ai đoán trước được đoạn kết sẽ như thế nào, ngày mai mình sẽ làm gì và chẳng ai có thể biết trước để tránh những sai lầm mình sẽ gây ra. Chẳng ai chắc chắn được điều gì sẽ xảy đến. Do đó, con người cứ luôn sống với ước muốn rằng mình có thể quay ngược thời gian để họ có thể tránh những sai lầm, để họ có cơ hội làm lại 1 lần nữa những gì họ đã thất bại, để có lại 1 lần nữa những gì họ đã có, để nếm lại 1 lần nữa vị ngọt ngào của hạnh phúc đã ra đi. “If we could take the time to lay it on the line, I could rest my head just knowing that you mine, all mine.” Nhiều khi tôi cười thầm và tự bảo mình rằng con người sao tham lam quá. Nhưng rồi tôi nhận thấy rằng chính bản than mình cũng thế. Khi cuộc sống ko quay đúng chiều người ta muốn, người ta thường sống trong sự nuối tiếc, hoài cổ và đó là điều kinh khủng nhất mà con người phải đối mặt. Nhìn lại đằng sau, họ tự hỏi mình rằng: Sao mình khôg làm thế này? Ko làm thế kia? Giá như… Và cứ thế, họ chẳng thể nào sống trọn cuộc đời còn lại của họ nữa. Và tôi nghĩ: Phải chi thời gian quay trở lại.
Chỉ trong những lúc 1 mình đối mặt với chính mình thế này, tôi mới có cơ hội phán xét lại mình, mới có cơ hội suy nghĩ thật nhiều, về cuộc sống, về những thứ đôi khi tầm thường, nhỏ nhặt trong cuộc sống nhưng lại đóng vai trò rất quan trọng. 1 mình, tôi có cơ hội làm những gì mà trong cuộc sống thường ngày tiếp xúc với nhiều người tôi chẳng thể nào làm được. Và bất chợt, tôi thấy thật tội nghiệp cho những người không có chút thời gian để đối mặt với chính họ như tôi. Tội nghiệp cho những người từ chối dành chút thời gian để đối mặt với chính họ, vì họ thật yếu đuối, họ không dám hay không thể đối mặt với những sự thật nghiệt ngã hay những lỗi lầm họ đã gây nên trong cuộc sống. Thật đáng tiếc vì “everybody needs some time on their own. Don’t you know you need some time all alone?”
Cuộc sống ngày càng thoái hoá làm con người cũng dần tuột dốc theo. Con người ta ngày càng sống khép kín, ngày càng trở nên ích kỷ và mất long tin nơi người khác. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt khi đập vào mắt tôi 1 cụ già ốm yếu đứng ngây ngô trước ngã tư đường đông đúc, ko dám băng qua mà xung quanh người qua kẻ lại tấp nập, chẳng ai thèm quan tâm để ý. Cụ già dường như trở nân vô hình trong đám đông ấy, và tim tôi như vỡ tan khi nhớ lại lời dặn của 1 người bạn: “Đứng có dắt ông bà già nào qua đường cả, lỡ chẳng may họ vấp ngã hay bị xe đụng do 1 tên tài xế say xỉn nào đó thì mày sẽ trở thành tội phạm ngay.” Phải chăng cái khái niệm chia sẻ, tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau đã không còn nữa trong suy nghĩ cũa con người ta? Phải chăng con người tồi tệ và xấu xa đến mức nghĩ rằng người khác cũng tồi tệ và xấu xa… như họ? Phải chăng con người đã tự thoái hoá đến mức độ không còn tin tưởng vào ai nữavì người khác cũng như… mình? “I know it’s hard to keep an open heart, when even friends seem out to harm you. But if you could heal a broken heart wouldn’t time be out to charm you.” Ừ nhỉ, khi ngay chính bạn bè thân thiết cũng phản bội mình và muốn hại mình, người ta thường mất hết lòng tin và sống thật khép kín. Nhưng thay vì cứ chui vào cái vỏ ốc cô đơn buồn tẻ của mình, tại sao ko học cách tha thứ? Tại sao không học cách coi nhẹ mọi chuyện để lòng mình cảm thấy thanh thản hơn, để lại thấy cuộc đời màu hồng, để có thể tự do thoải mái giúp đỡ ai đó mà không cần phải đắn đo suy nghĩ?
Tôi đã nghe ở đâu đó 1 cuộc đối thoại rất hay: Cậu bé hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mình phải làm gì khi mình có thể nhìn thấy tất cả những gì mình không muốn thấy?” Người mẹ đã trả lời rằng: ”Mẹ sẽ học cách nhắm mắt lại.” Tại sao chúng ta không thể làm như người mẹ ấy nhỉ? Nhắm mắt lại và chẳng còn gì quan trọng cần phải bận tâm nữa.
Vâng, thỉnh thoảng tôi vẫn cần 1 giây phút tĩnh lặng để có thể đối mặt với chính tôi, để có thể tự bảo mình rằng “never mind the darkness, we still can find a way. ‘Cause nothing lasts forever even cold November rain.” Cho dù khó khăn đến mấy, con người cũng có thể vượt qua, bài toán phức tạp nhất cũng có lời giải, và những chuyện rắc rối sẽ được giải quyết ổn thoả vì… chẳng có gì tồn tại mãi mãi cả. và nếu hạnh phúc nhỏ nhoi của chúng ta ko thể tồn tại mãi mãi thì những khó khăn và đau đớn của chúng ta cũng không tồn tại được mãi mãi. “So never mind the darkness, we still can find a way.”
Tiếng lead của Slash như gào thét, rên rỉ làm tôi bỗng lại có cảm giác cô đơn, tuyệt vọng. Cảm giác này bây giờ còn mạnh mẽ hơn lúc ban đầu nữa. Tôi như trôi đi trong từng nốt nhạc, những kỷ niệm âm u lại ùa về, tôi khóc. Tiếng hát của Axl cùng giàn đồng ca làm tôi giật mình bừng tỉnh: “Don’t you think that you need somebody? Don’t you think that you need some one? Everybody need somebody. You’re not the only one.” Ừ nhỉ, tôi cần 1 ai đó để tâm sự, để có thể chia sẻ với tôi. 1 người nào đó đồng cảm, vì tôi không phải là người duy nhất cảm thấy cô đơn. Và cũng từ đó, tôi mới nhận ra rằng tôi nên biết lắng nghe. Vì trong cuộc sống, không phải chỉ 1 mình tôi là có những khó khăn, đau buồn, mà nhiều người khác cũng có. Mà có khi những đau khổ họ phải chiụ to lớn gấp mấy lần những buồn phiền nhỏ nhặt của tôi. Tôi không thể biết 1 đôi giầy có làm đau người khác hay không khi tôi chưa xỏ chân vào. “Everybody need somebody.”