Tôi đã nghe trọn vẹn 6 bài trong demo của ATM.Hay,dở………..tôi không bàn nữa. Nhưng có một bài in khá………khá sâu vào tâm trí tôi,bởi vì đó chính là nỗi niềm trong một lúc,một gian đoạn của đời người,mà trong đó có tôi bây giờ…………..Đó là Mắt xích
Ấn tượng đầu tiên là nhạc mạnh so với Rock VN mà tôi hay nghe của Bức Tường,Da vàng hay Atomega.Mang một chút phong cách của The Light,nhưng ATM đi theo một hướng mới, hiện đại hơn…Mang đúng phong cách thrash_metal,tiếng trống,guitar,bass…dồn dập,pha trộn vào nhau tạo một không khí..bức bối…Và hãy nghe câu hát cất lên..
Cuộc đời là những chuỗi dây xích
Trôi dần qua ngày tháng
Quay đều , những vòng quay nhàm chán
Mỗi người là một mắt xích
Những mắt xích móc nối vào nhau
Bấu víu nhau
Xiết chặt nhau
Không ai có thễ thoát ra
Vì tất cã đều là?:
Một sự nhìn nhận rất mới về cuộc sống,về con người.Có cảm tưởng giống như hồi học sinh học ở phổ thông,giáo viên đang giảng về circle of life của muôn loài,trong đó con này sẽ ăn thịt con kia và rồi để làm mồi cho một con khác,mà chưa hẳn đã mạnh hơn..Mới,nhưng đúng..Vì con người cũng là…………….loài người.
Mắt xích , mắt xích
Mỗi người là một mắt xích
Mắt xích , mắt xích
Tại sao lại là mắt xích …???
Nhưng trong cái vòng luẩn quẩn đó,đã bao giò bạn muốn thoát ra?Có phải không?Có chứ.Tôi rất,rất muốn thoát ra,dù chỉ là một khoảnh khắc.Đã có những cuộc”chạy trốn”,đến một nơi không ai biết,đến một nơi có thể làm thanh bình lại tâm hồn,nhưng vẫn không thể thoát ra..
Ta không thể nghĩ đến những người khác được vì suy cho cùng hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, có thể ta đang đứng trên nấc thang cao hơn và nhìn xuống những người xung quanh kém hơn ta, ta thấy ta đã đầy đủ ,nhưng cuộc sống không phải chỉ để nhìn xuống như thế, ta là ta ,tồn tại trong cuộc sống của bản thân mình,khi đứng trước những khó khăn thất bại, không thể tự than thân trách phận mà phải biết đứng lên trên cuộc sống chứ không thể nào tự mãn là ta hơn những người có hoàn cảnh kém hơn ta được,nhìn vào những người có hoàn cảnh kém hơn mình ư, cũng vui đấy thấy mình hạnh phúc đấy nhưng như thế sẽ mất đi nghị lực vươn lên, tự khẵn định mình,đúng không? sống sao cho phải, cho tốt bản thân mình có thể tự vươn lên mà không cần dựa vào ai, đó chính là hạnh phúc mà có người muốn có cũng không được.
Họ cuốn tôi vào những vòng quay
Tôi phải sống như họ sống
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng
Tôi giẫy dụa trong đớn đau
Tôi than thỡ trong u sầu
Tôi biết tôi không bao giờ thoát ra
Vì tôi
Đã là
Một Mắt Xích
Bài hát không cho ta một..”tương lai tốt đẹp”mà hướng vào hiện thực cuộc sống.Đó chính là hiện thực.Và cũng là ước mơ,ước mơ được thoát ra,được sống mà không”móc”vào nhưng”mắt xích”khác..Nhưng chỉ một lúc,một chút thôi…Vì không thể sống mà không “mắt xích”…Sống và tồn tại khó lắm thay!!
Thật tuyệt vời như một bài triết lý đời vậy.Tuy là tôi chưa từng được nghe triết lý học bao giờ.Đọc kĩ thấm nhuần từng câu chữ.Hãy làm theo những gì ta muốn để rồi sau đó không phải hối tiếc dù chỉ nhận được một cái ngã đau.Ta vẫn tiếp tục.Mình cũng sẽ học hỏi nhiều kinh nghiệm sau câu chuyện này.Hãy nghĩ đến những gì tốt đẹp mà sống .Mặc dù mình đã từng giống như những gì mà câu chuỵên nói đến
Mắt xích , mắt xích
Mỗi người là một mắt xích
Mắt xích , mắt xích
Tại sao lại là mắt xích …???
Mắt xích , mắt xích
Tôi không muốn là một mắt xích
Mắt xích , mắt xích
Tại sao tôi lại là mắt xích
Ahhhhhhhh…
Cuộc sống là của chúng ta. Chúng ta sống theo cách mà chúng ta mong muốn. Bạn có bao giờ nghĩ rằng sống mà phải ép mình theo những lời xét đoán của người khác thì thật là mệt mỏi không?Tôi thì cho rằng cuộc sống như vậy không những mệt mỏi mà còn thật kinh khủng nữa. Tôi tin vào những điều mình cho là đúng và sống theo chúng, dù mọi người có thể không đồng tình. Đôi khi chúng ta phải biết bảo vệ lý tưởng sống của mình, cho dù điều đó đồng nghĩa với việc bạn phải lội ngược dòng nước. Tuy nhiên, các bạn đừng nghĩ rằng tôi ủng hộ việc sống bất chấp tất cả, chà đạp lên những chuẩn mực đạo đức. Chúng ta chỉ không nên để cho những áp lực xã hội, những định kiến cổ hủ, những cái nhìn độc đoán, khắt khe … làm lay chuyển định hướng của mình. Chỉ cần bạn sống thật với chính bản thân, với chính những ước mơ, lý tưởng và hoài bão của mình. Điều đó là quá đủ!
Cuộc đời này ai dám nói là bình lặng, mọi người luôn sống trong hạnh phúc.Đó là một quan niệm sai lầm. Tôi luôn nghĩ nếu đích thực có cuộc sống như thế thì nó chẳng còn có ý nghĩa gì cả. Con người sẽ mất đi sự cầu tiến. Nhân loại sẽ tụt hậu ! Vì thế nếu trong cuộc sống hiện tại , ta có những lúc gặp những thử thách, những trắc trở thì cũng xem như nó là mục tiêu để có thể vượt qua. Nếu bạn vượt qua được nó thì bạn sẽ trưởng thành hơn!
Nếu bạn thất vọng vì một chuyện tình cảm đang đến hồi tan vỡ. Hãy nghĩ đến người chưa bao giờ biết yêu thương và được yêu thương là như thế nào. Nếu bạn buồn vì một cuối tuần nữa lại sắp trôi qua. Hãy nghĩ đến những người phụ nữ ở môi trường làm việc khắc nghiệt, phải làm việc 12 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần để nuôi con.
Nếu bạn cảm thấy mất mát và tự hỏi mình cuộc sống là gì và có mục đích gì. Hãy nghĩ đến những người bệnh tật, biết trước mình không còn sống được bao lâu nữa, và không còn cơ hội để tự hỏi mình nữa.
Nếu bạn cảm thấy khủng khiếp khi là nạn nhân của những trò đùa, những sự nhỏ mọn… của người khác. Hãy nhớ: Thế nhưng vẫn chưa là gì đâu, vì tồi tệ hơn nữa là khi: bạn có thể là chính những người đó!
Tôi rất sợ những người sống không có chân dung. Bạn có biết những người không có chân dung là những người như thế nào không? Chúng ta vẫn có thể bắt gặp rất nhiều người như thế trên đường. Họ đều đều bước qua những ngày dài không biến động. Họ, giống như cái vật thể đang chiếu sáng mà chúng ta vẫn thường gọi là mặt trời, đi trên một lối mòn thời gian mỗi ngày: từ bình minh đến hoàng hôn. Chỉ khác ở chỗ, họ không thể toả ra ánh nắng như mặt trời. Thầy cô cũ gặp họ không nhận ra họ là ai! Bạn bè cũ gặp họ cũng chẳng nhận ra họ là ai! Thậm chí họ không nhận ra chính bản thân mình là ai! Gương mặt họ nhoè lẫn giữa biết bao khuôn mặt không chân dung khác.
Bạn thân mến! Xin hãy đừng tự hoạ mình như những kẻ không có chân dung.
Từ từ, ngày qua ngày tôi đã lấy lại sức mạnh, tự nhắc mình rằng, con người mới đáng quí và mỏng manh biết mấy. Đó là cuộc đấu tranh lâu dài, khó khăn với những bài học bổ ích trong suốt bao ngày tháng ròng rã. Tôi đã học sống can đảm. Tôi học cách sống mạnh mẽ. Và điều quan trọng hơn hết, tôi đã học được sự nhẫn nại.
Mỗi ngày là một ngày mới. Hãy luôn mở cửa đón nhận những quan điểm mới, những khát vọng mới, những niềm tin mới, những hoài bão mới.Hãy sống chân thật với chính bản thân mình. Hãy tin tưởng vào những điều mình cho là đúng. Và hãy tìm đủ dũng khí để sống và thực hiện theo những niềm tin ấy.Mỗi con người sinh ra là một hạt cát vô danh. Nhưng tự mỗi hạt cát lại mang cho nó một cái tên theo cách riêng của mình.Hãy đừng là một hạt cát vô danh mà hãy trở thành một viên ngọc trai. Chỉ cần bạn có đủ niềm tin vào những điều bạn cho là đúng
Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không phải là một đường chạy mà nó là một lộ trình mà bạn hãy thưởng thức từng chặng đường mình đi qua.
xin gửi bài này đến tất cả những người bạn của tôi
những người mà tôi đã trót mắc lỗi, tôi thành thật mong họ tha thứ
những người đã bên tôi trong suốt thời gian vừa qua, tôi chân thành cám ơn họ rất nhiều
Written by “me” _ 14-06-2004, 08:44 AM