Từ phía chân trời chạng vạng, những đám mây màu hồng xác pháo hờ hững chẳng chịu trôi theo gió, vọng về khúc nhạc buồn tái tê. Trong khi tôi mãi dồn chú ý vào tiếng đàn nhè nhẹ ngân nga, có bóng người đàn ông bước đến. Gã đi như thể một cái xác khô, thân hình nhăn nhúm tàn tạ. Lúc tiếng chân gã ( chính là guitar lead dạo dầu đĩa nhạc, to dần ) gần sát, tôi mới nhận ra sự hiện diện của một con người thứ hai trong khung cảnh chiều tà. Rồi tiếng guitar thùng rả rích, đẫm ướt tâm trạng kéo đến. Gã bắt đầu dẫn tôi vào câu chuyện – một chuyện tình thương tâm. Intro của Still Life nhẹ nhàng nhưng có ma lực ghê gớm, cuốn hút tôi – không chút kháng cự.
Vẫn giai điệu Ballads êm tai, chợt như tấm màn mỏng bị rách toạc khi ta xé mạnh, Still Life bùng nổ kinh hoàng rồi chuyển mình. Bây giờ là lúc chúng ta đi vào những mảnh đời bị nguyền rủa.
—–
Hồi 1: Gã tù nhân trở về
” Gió vi vút bay lượn trên đầu, tôi đang trở về nơi đây từ miền xa lắm, đã mười lăm năm trôi qua rồi sao? Nhanh quá. Lớp sương mù đặc sệt cứ che khuất tầm nhìn kẻ vượt ngục. tôi hy vọng một phép lạ nào đó sẽ giúp mình có được cái tên lương thiện, nhưng hình như càng mò mẫm đường về, tia sáng của ngày mai càng yếu ớt, chìm vào màn sương lạnh giá. Tháng năm trôi qua trên tuổi tác, vô tình làm sao, tôi đã thấy cái mỏi mệt thể xác đang xói mòn mình. Thật lạ, trong tâm trí tôi vẫn tồn tại một mảnh nhỏ bình yên lắm, vì tình yêu vẫn đượm lửa leo lét. Sai lầm trong quá khứ, và giờ đây tôi đang đứng giữa hai lối: thành công hay là chết. Với một kẻ bình thường, sẽ dễ dàng quyết định số phận mình. Còn tôi, niềm tin đã tàn tật ít nhiều, chỉ biết vin vào một bóng dáng nhỏ bé mà thôi: Melinda.
Trong đất trời thanh khiết, tôi quá nhơ nhuốc cáu bẩn. Với bản năng của loài sói trắng, tôi luôn rụt rè, cân nhắc thật lâu, suy tính nhút nhát trước dòng chảy cuộc sống cuồn cuộn. Khi tôi chào đời, đã là nỗi xấu hổ của mẹ. Gương mặt quái đản, đầy những lồi lõm đáng thương. Trải qua tháng ngày vật vờ tù ngục, sống mà như chết, tử thần đã khắc sâu lên nét mặt khiến nó thêm rúm ró. Nhờ vậy, tôi ít bị ai để ý trên đường tẩu thoát. Đôi khi sự ghẻ lạnh của loài người trở nên hữu ích. Trẻ con khóc thét lên nếu chúng xui xẻo nhìn thấy tôi. Cả chú chó hiền lành cũng cụp đuôi gầm gừ, chắc nó nghĩ tôi là con vật hung ác nào đấy chăng. Mà chính tôi nhiều lúc cũng đã gầm lên như thú hoang, tôi có còn là người đâu.
Thôi cứ tận hưởng không khí trong lành. Vươn vai hít cho tinh khí đất trời tràn vào lồng ngực lép kẹp. Khi gần đến quê nhà, tôi lại hồi tưởng đến cái địa ngục mà mình phải sống mười mấy năm qua. Khắp nơi phảng phất mùi xác chết thối rữa, mùi xú uế không phân giải được, và chúng hợp thành hương vị chết chóc, có thể bóp vụn bất kỳ tù nhân nào vốn mạnh mẽ. Lắc đầu xua đi nỗi ám ảnh, tôi sải bước chân thật nhanh, vượt cánh đồng hoang toàn gai nhọn. Đừng nhìn tôi, xin anh, nếu nhìn, anh sẽ ghê tởm tôi ngay. Đó chính là số mệnh của tôi.
Cánh đồng giờ in đầy dấu chân kẻ lầm lỗi, nó chẳng hề oán trách khi tôi làm nhơ nhuốc. Nhướn cặp mắt đục ngầu, đầy những đường gân đỏ quạch nhìn khắp nơi, tôi mơ hồ thấy có cái gì đó bất an. Một điềm xấu đang chờ mình, vươn tay ra sẵn sàng bóp ngẹt tôi nếu lơ là. Nhưng chẳng thấy gì khác, ngoài cảnh vật tĩnh mịch u ám. Tất cả vẫn như xưa. Rặng cây liễu vi vu, buông lá thõng thượt, giống cánh diều vật vờ rách nát. Đồng lúa mạch vàng héo úa bao vây lấy con suối cạn kiệt nước, lởm chởm đá nhọn hoắc. Vài cánh cò gầy đang dính trên cánh đồng, có vẻ chúng miễn cưỡng đậu lại vì không đủ sức bay đến nơi nhiều thức ăn, làm gì có thứ giúp chúng sống sót tại đây. Mọi thứ mang một nét khập khiễng khó chấp nhận được, phong cảnh đang cố đánh lừa người đi đường, khiến họ nghĩ rằng nó vốn dĩ xinh tươi. Giả dối, tôi làu bàu khó chịu, hoàn toàn giả dối, tôi thừa biết, vì đã sống tại đây khá lâu. Ngươi không gạt ta được đâu, điểm cốt lõi, là tồi tệ, và ta nắm rõ nó trong tay.
Vơ vét một cách tham lam mấy ụn rơm vào lòng, tôi hít mùi đồng quê vào lòng. Đã lâu rồi, nhớ da diết cái mùi ngai ngái này. Từ lúc tất cả trở nên tối sầm, và bất hạnh đổ ập lên đời, tôi chỉ còn biết đến đau đớn và căm hận. Có khi tôi muốn gào lên, ôi Thượng Đế, sao người bất công với con đến thế này. Ngục tù dạy cho tôi cách nhét những vết sẹo tâm hồn vào tim, che đậy bởi nụ cười méo xệch. Tôi dò dẫm đường về, Melinda giờ ra sao, phải nhanh chóng về thôi. Thảng hoặc, đấng tối cao lại vung vãi những vần thơ thánh thần, che khuất tầm nhìn, và khiến tôi mụ mẫm thêm. Xuyên qua những mảnh vụn nát của niềm tin, vượt qua đoạn đường dài đói khát, cuối cùng tôi đã thấy thấp thoáng bóng nàng, Melinda. Melinda đứng yên, run run bờ môi, chẳng thốt nên lời. Ánh mắt của nàng leo lét, chúng không còn ranh mãnh như xưa, thời con gái tràn sức sống. Giây phút gặp nhau, có phải em đã đoán trước không, hỡi Melinda?”
Hồi 2: Van xin
” Ngay trong đêm nay, chúng mình hãy trốn chạy nhé em yêu. Vứt bỏ cuộc sống yếu ớt hèn hạ đi, cứ coi quá khứ chỉ là đống đổ nát. Ta tin rằng mình sẽ xây dựng được ngày mai, tràn đầy yêu thương. Ánh sáng ban ngày đã chấm dứt nhiệm vụ của nó, thì bóng đêm sẽ là bạn đồng hành với chúng ta, là trợ thủ trong cuộc tẩu thoát. Mất mát, lạc lối, hoang mang, có phải trong mắt em, những muộn phiền dần tan biến. Nàng hỡi, cái gì đã khiến đôi mắt thanh tú giờ méo mó vô hồn, sao ta thấy nàng như kẻ mù lạc lõng trong những hoảng sợ. Melinda yêu dấu, ta đã về rồi đây, nàng hãy theo ta, tránh ra lũ người nhốn nháo ngu xuẩn. Tha thứ tất cả lỗi lầm con người gây nên, cứ nhẹ nhàng ra đi. Linh hồn thương đau sẽ được tái tạo, mọi việc, rồi sẽ tốt đẹp, nàng cứ yên tâm.”
Hồi 3: Melinda
Chẳng có chút gì lạc quan trong mắt Melinda, thay vào đó là nỗi sợ hãi. Nét buồn bã ủ dột càng lúc càng dâng tràn. Gã tù vượt ngục thật đáng thương, đâu hay biết chút gì. Melinda đã dấu lời thề trăm năm mất biệt. Đằng sau nụ cười gượng gạo, nỗi đau nàng hứng chịu cứ chực chờ bùng nổ. Nếu có thứ gọi là tình yêu mãnh liệt, thì Melinda đã dâng hiến cho Chúa từ lâu, bao ngày qua nàng cầu khẩn mọi sự an lành cho gã. Còn gã, thì rất khổ tâm, khi gương mặt Melinda giờ lạnh như tảng băng, không có chút tình cảm phảng phất qua. Khi dự tính kế hoạch này, gã cứ đinh ninh, nếu thành công, thì hạnh phúc lại đến, lấp đầy những nhọc nhằn cả hai đã hứng chịu. Ngờ đâu trái tim Melinda đã chai sạn, gã nghe lòng mình nhói lên, con đường trước mặt sẫm màu, hy vọng leo lét như ngọn lửa trong bão tố. Gã nắm lấy tay nàng và van nài: Melinda, ta có thể quên đi những ước nguyện ngày xưa, giờ đây, ta quá mơ hồ, đánh mất sự mạnh mẽ khi mới vượt ngục. Nàng hỡi, hãy trốn chạy với ta.
Thời gian trôi qua rất lâu. Và cuối cùng, Melinda nói ra sự thật. Nàng chỉ là một con điếm nhơ nhuốc, là thú tiêu khiển của bọn đàn ông thú tính. Câu hát tình yêu ngày nào, giờ đã gãy đôi vì sự tồi bại của em rồi. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Melinda đã rung động trước tấm chân tình của gã tù, nhưng rào cản cuối cùng mà nàng không thể vượt qua, chính là bản thân mình. Melinda biết mình không xứng đáng với nhiệt tình ấy. Một con điếm, bị người đời nguyền rủa ” đồ đĩ thõa “, làm sao có thể sống trong vòng tay âu yếm của ai đó hết quãng đời còn lại. Nàng đau đớn thốt lên: chàng ơi, em đã thề thốt trọn đời với chàng, nhưng con tim em quá nhỏ bé trước định kiến xã hội.
Hồi 4: Cái chết của con thiên nga
Trở về giữa mùa đông giá rét, mang theo giấc mơ hạnh phúc. Nhưng gã tù bây giờ đã biết sẽ không được toại nguyện. Bao mơ ước thăng hoa dần rơi rụng lả tả như sao băng.
Gã tù ôm chặt Melinda vào lòng, khát khao nồng cháy. Gã không nhận ra trong tay nàng dấu sẵn mũi dao nhọn….
Melinda nhắm nghiền mắt, tận hưởng niềm hạnh phúc mong manh lần cuối
…. từ cái cổ thanh mảnh, một làn máu đỏ thắm rỉ ra
gương mặt nàng tái nhợt, cố mỉm cười với gã, nụ cười nhăn nhó méo xệch đau đớn. Khung cảnh đêm tối thanh bình đang khắc họa nên một cái chết. Nàng mang trong mình mầm bệnh xã hội vô phương cứu chữa. Melinda thoi thóp hơi thở, và hình hài ấy lung linh tinh khiết trong cơn căm giận xót xa của gã tù.
Thế là hết, nàng đã vĩnh viễn ra đi, theo vầng trăng bạc thếch xa xôi. Hết rồi, từ đây….
Hồi 5: Cái giá phải trả
Gã ân hận thật lâu, giá như gã không vượt ngục, có lẽ Melinda chẳng ra đi sớm đến thế. Gã ngước mặt nhìn ánh trăng, rồi lại cúi xuống hôn lên gò má lạnh lẽo. Một Melinda trong mơ, một người mà gã luôn nghĩ đến trong biết bao năm qua. Giờ chỉ là cái xác tê cứng. Giá mà gã không quá hồ đồ ép buộc nàng trốn cùng mình, giá như ……
Gã buông thả hơi thở, đau khổ cực độ. Melinda yêu ơi, ta đang đi theo nàng đây, nàng có biết không. Nàng đã mong muốn thoát khỏi vũng lầy bẩn thỉu, giờ ta sẽ minh chứng cho sự thanh bạch ấy. Cuộc sống có là gì khi nàng đã mất. Ta sẽ đến nơi ấy cùng nàng. Một nơi không có loài người ngu dốt, một nơi tràn đầy tiếng chim hót réo rắt, nơi mà nàng có thể bay nhảy, miệng ngân vang khúc du ca, như ngày xưa bé thơ….
Sợi dây thòng lọng từ từ xiết chặt. Trong lúc đầu óc hoa lên, gã vẫn còn nghe những tiếng xì xầm đàm tiếu của lũ người. Nó vẫn nhức nhối…..
Melinda, hãy đợi ta!
—–
Gã đàn ông đó chính là một tên tù vượt ngục, xấu xí, bẩn thỉu vô cùng. Trong lòng gã đang có sự dằn xé giữa con thú và con người. Bạn có thấy Mikael Okerfeldt gào rú không? Chất giọng Death, nhưng không hoàn toàn thái quá, vẫn có đôi chút đau thương, uất ức. Khi Mikael hạ xuống hát nhẹ nhàng, thì tính bi ai của cuộc đời gã tù hiện ra rõ ràng. Tôi có cảm giác, những khi lắng dịu là tình người hiện lên, còn nhạc dữ dội thì tượng trưng cho cầm thú. Và cả hai thứ đó đều nằm trọn trong gã. Trong The Moor có câu này: Melinda is the reason why I’ve come, hãy nhớ lấy, vì đó chính là trọng tâm. Godhead’s Lament, toàn những vần thơ tuyệt diệu. Nhạc vẫn ồn nhưng chất đầy những câu guitar Melodic, êm hơn bài đầu, thì đã là thơ của thần thánh, phải có nét hoang vu chứ. Benighted, trạng thái bất định của kẻ lạc lối trong đêm đen. Dằn xé, hoang mang, câu hát What came and distorted your sight. Saw you benighted by your fright lặp lại nhiều lần ray rứt. Đây là bản Ballads ngắn nhất trong Album, nhưng chất chứa đầy tâm trạng u uất. Đúng như những gì màn đêm có thể mang đến cho người lữ khách. Có khi nhạc ” đặc sệt ” Hard Rock huyền ảo mông lung. track5: Come with me, far away to stay, gã tù tha thiết khẩn cầu người yêu, nài nỉ đến khi tuyệt vọng. Cuối bài Face of Melinda là khoảng thời gian suy nghĩ lâu, lúc nhẹ nhàng, khi sôi lên dữ dội, đó là lúc Melinda đấu tranh, nàng cũng muốn ra đi, nhưng không thể dứt ra khỏi định mệnh tai ác.
Rồi Melinda chết, nhạc ào ạt trong Serenity painted Death. Khi gã tù sững sờ, bất động nhìn Melinda lả đi trong lòng mình, thì nhạc cũng thế, chìm vào một sự tĩnh lặng đẫm lệ.track7: anh ta chết, giai điệu bóp ngẹt người nghe, khốc liệt nhất trong đĩa nhạc. Câu This is forgiveness hát rất quái lạ, không giống bất kì lúc nào. Có cầu xin, quỳ lạy, thì hai người vẫn như tội đồ đáng nguyền rủa. Mà những mực thước ngốc nghếch của xã hội, nó muôn đời tồn tại, và vô tri vô giác. Tại sao lại nhẫn tâm tước đi quyền tự do hạnh phúc của đôi lứa. Vì sao họ không thể trốn chạy, mà cả hai đều chết trong ấm ức, khi tâm thần dao động mạnh.
Thì vậy, họ chẳng có con đường nào dẫn lối để thoát đi, chỉ có lối duy nhất, đó là cái chết. Thật là bi thảm.
Tôi tức giận cho loài người, vô tình tạo nên thảm kịch này. Và tôi biết rằng, cho dù có những thay đổi biến động, dù là ai, thì Melinda mãi mãi vẫn là con thiên nga nhỏ bé trong lòng gã tù. Nàng đã không đợi gã quay về, khi nàng không còn thanh khiết.
Một tên tù vượt ngục dơ bẩn, gần giống con thú hoang dã. Một con đĩ mang bệnh hiểm nghèo. Một xã hội thối tha từ cốt lõi. Bạn dễ dàng nhận thấy cả ba đều tồn tại cho đến ngày nay, dù ở đâu. Nhưng, liệu bạn có biết rằng tình yêu có sức mạnh ghê gớm dường nào chăng?
nhìn vào ảnh bìa Still Life một chút nhé. Melinda với tấm mạng che mặt, buồn rầu. Sau lưng nàng, xa xa là cây thánh giá khô khốc, biểu trưng thay sự tàn nhẫn của xã hội lúc đó. Và nổi bật là phông nền đỏ thẫm, đen tối. Bức tranh này nói lên tất cả. Hãy chiêm ngưỡng nó, bằng cách các bạn chiêm ngưỡng câu chuyện tôi vừa kể. Hãy ca tụng Melinda trong trắng đáng thương, có lẽ nàng đang tay trong tay với gã tù, dạo bước trên thiên đàng.
hai kẻ ấy xứng đáng lên thiên đàng, còn địa ngục ngay trong lòng mọi người, thì chúng ta cứ giữ khư khư và lầm lạc.