Categories Review Album

Anathema 2003 – A Natural Disaster

Nhắc đến cuộc đời ta lại có hai thái cực đối nghịch: vui-buồn, hình như hai mảng tâm hồn này chẳng khi nào hoà nhập với nhau, trái lại chúng luôn kìm hãm đối phương và tìm mọi cách xua đẩy kẻ bên kia ranh tuyến phải tan biến. Tôi có thể vui vì nhiều lý do, chỉ một thoáng lá vàng phủ đầy hồn và gió tung tăng lùa qua tóc, tôi vui. Nhưng nỗi buồn lắm lúc không thể diễn tả nguyên cớ. Nói theo kiểu ” Hôm nay trời nhẹ lên cao, tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn “, có thể là vậy.

 

Doom Metal là danh từ kèm theo thái độ bi quan thảm hại của người nghe, nhiều kẻ lắc đầu từ chối vài sản phẩm của dòng nhạc này, rất tiếc – họ đã nhẫn tâm bịt tai không lắng nghe ” Voice of the soul “, rất tiếc. Tôi đã gặp loại người thích lạc quan hoá cuộc sống, ờ, kệ người ta, chỉ có ai mù mới không thấy một nửa con tim mình luôn luôn rỉ máu.

 

 

 

Khi Anathema và Doom Metal nói chung càng ngày càng biến chuyển mạnh về phong cách chơi, đó là bề ngoài, cái ẩn chứa bên trong tiếng nhạc lời ca vẫn là những tâm sự u uất, vẫn tràn trề ký ức đau đớn mang theo vài con người bé bỏng đáng thương. Làm một sự so sánh hời hợt, tôi thấy hiện nay Katatonia đã không còn như xưa, nhạc của họ thiên về tự sự hơn là lột tả niềm đau. My Dying Bride ít, hoặc là không hề khác trước. Còn đám người bị đuổi khỏi Giáo hội Anathema lại khác, họ biết cách làm thế nào để thể hiện nội dung cực kỳ Doom mà phong cách thì mang màu sắc mới mẻ. Album 2003 – A natural disaster chứng minh tài nghệ bậc thầy của Anathema, đĩa nhạc này có nhiều nét vẽ thô sơ lẫn lộn với sự tỉ mỉ trau chuốt. Cái đéo gì thế này? Nếu không kiềm chế được bạn sẽ bật miệng nói ngay câu ấy. Ha ha.

 

 

Bởi vì cái tôi đang nghe giống Alternative Rock – Eletronic Rock của RadioHead quá thể. Keyboards phác thảo không gian khá mơ hồ với thứ ánh sáng mờ nhạt hững hờ chạm vào những hình thù dị dạng. Clean Vocals bộc lộ tâm trạng u sầu, không dữ dội hoặc đay nghiến – cái mà Doom Death Metal đã từng. Tuy vậy, tiếng guitar nền thì không thể nào là thứ gì khác ngoài Doom Metal, nó cực kỳ khó chịu, Anathema sự dụng đến hai ” làn ” guitar điện để làm nền Metal: một rè rè nhức xương và một tiếng tạo bởi cách đánh trên 3 dây một lúc khá hỗn loạn. Kể về tất cả âm thanh trong A natural disaster là một việc làm ngu xuẩn, tốt hơn hết là bỏ mặc hồn vật vờ trong cõi khói sương lãng đãng. Tôi trôi dạt đi đâu thế này?

 

Sau khi lắng nghe ba ca khúc đầu, chợt mở mắt thật to khi nghe Are you there? ” did we lose all the love that we could have shared and its wearing me down and its turning me round and I can’t find a way now to find it out where are you when I need you… are you there? “. Một con người đang dằn vặt với nỗi thống khổ mất mát, còn hơn thế nữa, khi chúng ta cảm thấy cô đơn đang hoành hành bên trong, thì trong giây phút thất thần ta cố tìm kiếm một niềm tin, và rồi tự hỏi ” where are you when I need you … are you there? “. Động từ ” need ” luôn diễn tả trạng thái bị động chứ không chủ động như ” want, love, like vv… “, ” need ” = vô cùng cần có thứ gì đó, nếu không thì mất mát và suy thoái là điều khó lòng tránh khỏi. Một ca khúc thật sự cảm động, những nốt guitar tròn trịa bị dư âm bi đát bóp méo mó và cứ vang dội vào bể nước mắt chực chờ vỡ tan thành suối ghềnh cheo leo.

 

Hình như Anathema chỉ hốt hoảng trong #6 – Pulled under ( Bị lôi xuống dưới … ). Nhưng giữa nhịp điệu cuốn ào ạt ấy, tôi vẫn thấy tiếng thì thào tựa tiếng lòng tra vấn. Đáng sợ nhất là câu ” pulled under two thousand metres a second ” bất ngờ khản đặc và chui tọt vào tai rất tàn nhẫn.

 

Tôi đặt sự chú ý cao vào #7 – A natural disaster – ca khúc trùng tên Album. Hình như tôi đã phạm sai lầm khi trót chiêm ngưỡng một bức tranh ma quái, mà con người cũng ngu ngốc thật, chúng luôn luôn e dè khi đặt chân lên nấc thang mới. Hô hô, con người cứ lẩm bẩm về sự đê hèn bản thân mình. Anathema thì bỏ mặc những nhút nhát để can đảm đối diện sự thật. Trong #7, sự thật là bạn phải nhận thức rõ mỗi người đều cô đơn trong thế giới này. Hạnh phúc là cái gì đó tựa như năm tháng, nó đến rồi đi vội vàng lắm. “Its been a long cold winter without you … its been a long cold winter since that day“. Tôi đã từng có bạn bè, gia đình, người ấy vây quanh quan tâm và chia sẻ, nhưng lúc tôi quẫn trí không biết lời giải cho phương trình ” ước mơ hoài bão ” thì không ai nắm tay tôi cả. Và tồi tệ nhất là khi tôi cố gắng lạc quan vui lên mà sống, thì vị mặn-chua-chát vẫn thống trị. Chơ vơ trong cuộc đời, nhận thấy mình rung rẩy lo âu như con sói cô độc lang thang giữa rừng sâu …. những cảm xúc ấy bất kỳ một người-trẻ nào cũng từng trải qua. A natural disaster đã ví những tan vỡ mất mát ta gặp là điều tự nhiên, tự nhiên đến nỗi nếu ta cố tránh thì chúng vẫn đặt nụ hôn tử thần lên môi ta. Chao ôi, sao mà sự thật lại chênh vênh đến vậy?

 

Kết thúc cơn ác mộng là một bản hoà tấu với cái tên chẳng lấy gì là thân thiện: Violence. Gần 11 phút mặc niệm, và cũng chừng ấy thời gian cho tôi gục đầu tự thú với thằng tôi-cô đơn. Những nhát đâm nhức buốt bởi tiếng đàn cong cong, từng phát đập tơi tả bởi tiếng trống hung hăng …. tất cả cuộc chiến nội tâm đều bị bao trùm bởi Piano âm u – dương cầm vẫn dịu dàng, vì nó tượng trưng cho cái đẹp thanh tú của xã hội này.

 

Cảm nhận trong bài viết này tôi không biết nó sẽ ở lại hay bay đi trong nay mai, tôi nghi ngờ tất cả nụ cười nhân loại, tôi không tin hai chữ công bằng, và tôi chỉ tin vào tiếng nói tâm hồn già cỗi mục nát. A natural disaster là một thứ Doom Metal rất tốt cho việc tự sát, ít ra là giết chết niềm tin. Ha ha, nghe tiếng dương cầm cuối Album mà nực cười cho thế gian, vẻ đẹp – hạnh phúc – tất cả là dối trá thôi.

 

(Flora – VNRW)