Categories Chuyên đề

Blooddrunk – một bước tiến của Children Of Bodom

Ban nhạc Children Of Bodom

Kể từ khi phát hành album "Are You Dead Yet?", ban nhạc Children Of Bodom đã gây nhiều thất vọng cho các Bodom’s fan cũng như nhiều metalhead khác. Nhiều người đã liên tưởng sự xuống dốc này với một ban nhạc thuộc dòng Melodic khác là In Flames, kể từ album "Reroute To Remain" In Flames cũng dần dần đánh mất chính mình. Và khi nghe tin Children Of Bodom sẽ phát hành "Blooddrunk" trong năm nay, tôi đã e ngại rằng ban nhạc sẽ tiếp tục lún sâu vào thất bại. Tuy nhiên trong tâm trí mình tôi vẫn còn một chút hy vọng, "Are You Dead Yet?" chỉ là hậu quả của việc thay đổi nhân sự, và ban nhạc sẽ lấy lại những gì đã mất trong album mới này.

Tôi đã nghe toàn bộ album và chút hy vọng kia đã biến thành niềm vui, tuy không trọn vẹn nhưng "Blooddrunk" đã cho thấy "Are You Dead Yet?" chỉ là chút trục trặc khi ban nhạc mới thay đổi phong cách. "Blooddrunk" chính là một Children Of Bodom mới hoàn hảo hơn, thể hiện đúng bản lĩnh của một ban nhạc lớn. Họ vẫn biết cách tạo ra những bản nhạc chất lượng và thể hiện kỹ thuật đẳng cấp của mình. Tuy album vẫn mang hơi hướng của "Are You Dead Yet?" nhưng hãy coi đó là sự thay đổi phong cách, và hãy hiểu rằng một ban nhạc không thể cứ ôm khư khư một phong cách để rồi bất cứ album nào cũng nghe na ná như nhau.

Mở đầu album là "Hellhounds On My Trail" với những cú riff mang hơi hướng của Thrash/Speed pha lẫn chút gì đó Epic, và đó là điểm nổi bật của ban nhạc từ trước đến nay. Tôi có thể cảm thấy rằng album này sẽ hứa hẹn nhiều hấp dẫn. Tuy nhiên vấn đề là cách đặt tên một số track nhạc đã thể hiện sự mâu thuẫn với chính tư tưởng và phong cách nhạc của Children Of Bodom. Nhưng một điểm mà tôi thích ở album này chính là những pha chạy solo keyboard của Janne, với những giai điệu tuyệt vời trên nền những cú riff của Alexi và Roope. Tất nhiên, tôi cũng đã nhận ra điểm này từ album "Are You Dead Yet?" nhưng nó không rõ rệt và ấn tượng như ở "Blooddrunk" này. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất và có lẽ khiến nhiều metalhead thất vọng chính là sự thiếu vắng những đoạn neo-classical kể từ album "Are You Dead Yet?" kéo dài sang album "Blooddrunk" và có thể cả các album sau này nữa. Thay vào đó là những giai điệu mạnh mẽ, hiện đại hơn, và có lẽ đó chính là điều mà ban nhạc muốn thay đổi trong phong cách của mình.

{moseasymedia media=http://hehemetal.asvsolution.com/mediaz/mp3-streaming/09-children_of_bodom-roadkill_morning.mp3 height=80}

Ca khúc Roadkill Morning

Bạn có thể thấy album này là có sự đan xen về tốc độ, phong cách cũng như kỹ thuật điển hình như "Smile Pretty For The Devil", "Hellhounds On My Trail", "Roadkill Morning" với tốc độ chóng mặt của những cú riff cũng như solo, nhưng không kém phần mạnh mẽ và kỹ thuật. "Blooddrunk", "One Day You Will Cry" và "Done With Everything, Die For Nothing" có phần chậm rãi hơn, nhưng vẫn đủ để bạn choáng váng. "LoBodomy" và "Banned From Heaven" thì thậm chí còn chậm hơn, và khiến ta có cảm giác track nhạc dài lê thê ra, hầu như làm loãng đi một số đoạn riff hay trong những track này. Thật thiếu sót khi không nhắc đến "Tie My Rope", một trong những track tôi thích nhất trong album này. Tất nhiên, khi nghe bản demo của track này vào năm ngoái tôi đã liên tưởng ngay đến một bản sao khác của "Are You Dead Yet?" trong năm nay. Nhưng tôi thật sự ngạc nhiên khi nghe track này trong album "Blooddrunk", một sự thay đổi đáng ngạc nhiên. Không quá thiên về tốc độ nhưng lại mang đầy sức mạnh. Điểm khác biệt chính là sự mạnh mẽ trong những cú riff, trong khi phần keyboard lại càng làm tôn lên sự mạnh mẽ đó. Chúng ta có thể liên tưởng ngay đến một món ăn ngon được làm dậy hương với những thứ gia vị tuyệt vời. Ngoài ra còn phải kể đến phần vocals, trong bản demo giọng của Alexi chứng tỏ anh ta chỉ muốn gào hết sức mà thật sự không tạo ra được cái hồn. Điều này đã khiến cho giọng của anh trong bản demo nghe thật khập khiễng so với phần nhạc của bài. Nhưng ở bản này, ta thật sự thấy được cái hồn của track khi mà anh đã gần như thể hiện được những gì mình muốn gửi gắm trong track này, và nó thật sự hài hòa phần nhạc để tạo nên 1 track tuyệt vời.

Phần guitar trong album này chú trọng nhiều vào chất Melodic Death, Thrash và Speed dưới bàn tay của những tay guitar siêu hạng như Alexi Laiho và Roope Latvala khiến cho ta không có cảm giác nhàm chán. Phần nhạc khá ổn và chuyên nghiệp, ngoại trừ một số track hơi chậm và rườm rà. Phần solo thì vẫn rất đỉnh và tất nhiên có phần đơn giản, ngắn gọn hơn so với 4 album đầu tiên. Đoạn solo trong track "Hellhounds On My Trail" cho tôi cảm giác hơi giống các đoạn solo của Slayer, nó cứ tuôn trào ra sau những cú riff kinh hoàng. Trong khi đoạn solo trong track "Blooddrunk" giàu giai điệu hơn và khiến ta nhận ra vì sao những đoạn solo lại có sức lôi cuốn đến như vậy. Và tất nhiên trừ "Hellhounds On My Trail" thì các đoạn solo trong các track khác đều hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Về phần keyboard thì Janne đã làm rất tốt. Tất nhiên anh có thể làm tốt hơn nữa, nhưng thế cũng đủ khiến các track trở nên sống động hơn. Các track nhạc trở nên tuyệt hơn với sự góp mặt của keyboard bên cạnh sự điên cuồng của track nhạc. Janne mang đến nhiều đoạn solo tuyệt vời, hầu hết đóng vai
trò quan trọng trong các đoạn solo của track. Chất giọng của Alexi nghe vẫn khá ổn, nhưng đáng tiếc phải nhìn nhận là nó không còn được như trong 4 album đầu tiên. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác nó yếu đi hẳn, không còn nghe đậm chất Death như trước. Dù sao thì vẫn không đến nỗi quá gây thất vọng.

Có thể nói đây là một album khá hấp dẫn, thật khó để nói là nó quá tuyệt vời nhưng thật không công bằng nếu cho rằng nó chỉ ở mức trung bình. Tôi tin đây sẽ là một trong những album tôi ưa thích, và hy vọng những album tiếp theo của Children Of Bodom không làm thay đổi điều đó. "Blooddrunk" là một bước tiến dài so với "Are You Dead Yet?" cho dù nó không thể bằng 4 album đầu tiên.