Categories Rock Việt

Tản mạn café Rock Sài Gòn

Chủ các quán café này thường là những Rockfan và Rocker thực thụ. Nhiều khi thiết nghĩ, họ mở quán là phi lợi nhuận và chấp nhận bù lỗ để góp phần giữ vững 1 sân chơi cho anh em của mình.


Khách đến quán hầu hết là học sinh, sinh viên. 1 thành phần nòng cốt, không thể thiếu. Nhiều bạn mang sách vở, bài làm vào quán ngồi đồng cả buổi. (Tớ thì chả bao giờ làm thế , tớ không muốn làm mù lòa cặp cửa sổ tâm hồn trong veo , sáng ngời như sao băng của mình đâu). 1 quán café Rock để lại ấn tượng trong lòng khách, trước hết phải nói đến cái “chất” của nó. Điều này phụ thuộc nhiều vào trình độ mở nhạc và sở thích của mí anh ngồi trước dàn đĩa. Và 1 phần nào đó, là cách trang trí và thái độ phục vụ của nhân viên. Thế nên các cậu cũng đừng ngạc nhiên khi các chị, các em nhân viên trong quán café Rock, thay vì mời chào đon đả cùng nụ cười niềm nở như những quán café khác, lại vác cái bản mặc lạnh như “Ngài”, và cụt lủn 1 câu _ Uống gì ? nhá.


Lật lại lịch sử 1 chút. Nếu tớ nhớ không lầm thì số lượng quán café ở SG độ khoảng chục năm gần đây phải lên tới con số 20 chứ không ít. Vòng vòng chỗ con đường Lê Văn Sỹ có khá nhiều quán café Rock như quán Mai Khanh có từ thời chỉ xài băng cassettee. Đến năm 95 thì có Cát Thanhmở rock chọn lọc theo ý khách, kiểu MTV most wanted ý muh. Quán 301 thì mở slow Rock và những đĩa Rock tổng hợp. Sau này đến năm 99, có quán Cảm Giác 1 cái tên ấn tượng với tớ ngay từ lần đầu nghe kể đến Imagevới không gian nhỏ, ấm cúng cùng với anh Cường và anh Hùng chỉnh nhạc.Và sau đó 1 năm thì bên cạnh xuất hiện thêm 1 quán café của anh Đức … Riết cũng phải nghiệm ra là con đường này chắc là tập trung hầu như tất cả các quán Rock và lượng Rockfan ở SG. Nhà nội tớ cũng ở trên đng này, tớ sống ở đây đến năm …3 tuổi mới chuyển đi ; suy ra tớ có duyên tiền định với Rock, hia hia Cũng trong thời điểm những năm 90, còn có rất nhiều những quán Rock khác như là quán Hoàng Gia, quán Linh Hồn và 1 quán gần trường Nguyễn Thượng Hiền là Chicago (mà hiện nay chỉ còn là 1 quán bán cơm) .Và 1 quán Rock café cũng đc khá nhiều rockfan biết đến là quán Hảiở đường Nguyễn Văn Đậu của anh Chương. Quán này có tường cách âm và âm thanh tốt cùng nhiều nguồn đĩa mới lạ . Trong thời điểm năm 2000, có xuất hiện thêm quán Nhạc Trẻ ở đường Hồ Văn Huê, quận Phú Nhuận và quán Mây ở đường Nguyễn Kim, q10 ; quán Phương Vy ở Tân Bình ; Lãng DuMetal ở Bắc Hải .
Nhưng tất cả những quán Rock tớ liệt kê trên đây đều đã đi vào lịch sử, trở thành dĩ vãn xa xôi hết rồi. Và tớ , cũng như các cậu biết đến chúng, đều là qua lời kể của các bậc cha chú mà thôi. Cũng dễ hiểu thôi. Có 1 thực tế khó phủ nhận là mở quán café Rock gian nan khó khăn hơn nhiều so với những quán café … không phải Rock khác mà. Tuy nhiên, vẫn còn 1 số quán café vẫn còn đứng vững. Hy vọng là không quán nào phải lui vào “kỉ niệm” thêm nữa.

Hiện nay nổi bật ở SG có những quán như là RFC, Trúc Mai, quán Tùng, HardRock Dạ Nguyệt. Vì tuổi đời của tác giả bài viết này (là tớ), có hạn , nên chỉ đi sâu được ở đây những quán trong khoảng thời gian 5 năm đổ lại thôi .
Quán café Rock đc biết đến (theo tớ) nhiều nhất ở SG là RFCcủa trang web rockfanclub.org (nay đã đổi thành .info) trên đường Lý Chính Thắng, q3, gần ngã 4 Nam Kỳ Khởi Nghĩa/LCT. Quản lý là anh Duy. Quán này cũng là quán café Rock đầu tiên mà tớ được đi. Quán này mở nhạc theo từng buổi trong ngày để người nghe tự chọn cho mình thời điểm riêng để đến. Nhưng cảm nhận cá nhân là … không thích lắm Image. Thấy cái quán này lạnh lẽo sao á, không thích. Muh tớ thấy ngồi ở đây cũng không thoải mái lắm, chả biết có phải vì tớ … khó ở không nữa.
1 quán café khác cũng không kém tiếng tăm là Trúc Mai gần sân Thống Nhất. Quán này ra đời cũng đã khá lâu. Chuyên phục vụ brutal và death. Quán này lâu rồi tớ không đi (vì vài lý do riêng), nhưng gần đây đi lại thì thấy vẫn đông thấy gứm , vì đau lòng mà nói là dạo này âm thanh ở đây ý ẹ quá. Tớ cũng có cảm tình với quán này Image. Các cậu cứ việc ngồi đồng ở Trúc Mai cả ngày cũng chả sợ thiếu nước uống đâu. Đây âu cũng là ưu điểm chung hầu hết ở các quán café Rock.
Quán Dạ Nguyệtgần ngã 4 Hàng Xanh, qBình Thạnh ( chỗ này tầng trệt mở nhạc Pop, trên lầu mở VCD Rock). Khuyết điểm to tướng là … nhỏ quá , lại còn bị cảm giác là núp bóng, ăn ké nữa. Nhưng nói chung là cũng lỡ bít roài nên phải nói.
Quán HardRockở 204 Bắc Hải . Quán này phong phú khoản Rock 70s_90s cùng với DVD. Chủ quán là anh Khương. Tớ hay bò lên đây coi DVD lắm, hia hia. Tại cũng gần nhà mí chiến hữu …cũ.
Và tớ mà không nhắc đến Tùngở bờ kênh Nhiêu Lộc thì tớ thiếu sót nhiều lắm. Quán này rất đặc biệt với tớ. Thời gian vừa qua hầu như tớ đóng đô trên này với mức độ dày đặc . 1 việc tớ hầu như chưa từng làm với bất cứ quán café nào (à không, có cái quán café cóc ở đng Sương Nguyệt Ánh, nhưng quán này hỏng tính, vì nó có mở nhạc đâu. Về khoản âm thanh thì tớ thấy quán này chịu khó đầu tư chắc cũng phải cỡ nhất nhì SG. Khung cảnh thì cũng được, trang trí “đột phá” bằng gạch đất nung muh. Tớ đã thử ngồi hết tất cả các góc trong quán, thì thấy ở đâu nghe cũng tốt cả. Chắc là do không gian ở quán này cũng tương đối kín, tôi tối, “riêng tư” Imagehia hia, không bị loãng như … RFC. Cậu nào không thích tối mà thích sáng sủa để … ngắm gái thì bò lên lầu, sáng trưng, lại có vườn cây (giống mí quán café sân vườn quá). Khuyết điểm bự của quán này là tay chỉnh nhạc lười update kinh khủngImage. Có mí bài mở hoài, nghe riết, thuộc lịch mở của hắn lun.
Cũng phải nhắc đến quán Khánh Hà trên Trần Huy Liệu (thường đc giang hồ võ lầm kiu là GORE vì buổi tối, mở toàn cái thứ ni), mặc dù nó đã bị đi về nơi xa , sau 1 thời gian tồn tại khá ngắn, roài. Hix, tội nghiệp tớ, chưa đi đến đây đc mí lần. So với các quán khác thì quán này cũng đổi mới khá nhiều. Warning các cậu là quán này mở nhạc tương đối nặng hơn Tùng hay RFC, hình như chủ yếu là brutal thì phải. Âm thanh quán này phải nói 1 câu là rất khá. Có nhiều hình đẹp để coi, nhạc cũng đa dạng nữa … Tiếc nhỉ ?
Gần đây có 1 quán mới mở là Xdưới Thủ Đức. Anh chủ quán có mượn tớ mí tấm hình chụp Rockshow, rồi mời mí lần nên tớ cũng ráng bò xuống (mặc dù tớ cũng không chạy xe nhưng cũng thấy xa quá). Quán này đẹp và lịch sự kinh khủng, kiểu như YOKO Nguyễn Thị Diệu ý (muh Yoko thì có chơi live ), nhạc mở cũng tạm, máy lạnh, cửa kiếng long lanh, không tối tăm và bụi bặm như đa phần quán Rock khác. Nhưng tớ nghĩ nhảm thế này, mấy bữa nữa, thể nào anh chủ cũng gỡ xừ cái dàn lạnh xuống, đập béng cái cửa kiếng đi. Vì không biết cái chân lý này tớ ngộ ra có bị lệch lạc gì không. Nhưng hình như cái đám Dốc fan nước mình có vẻ khoái cái sự xập xệ, nóng nực, bèo nhèo,vá đắp hơn là đàng hoàng sạch sẽ sáng sủa, chắc để dễ bề giật lắc quá … Hia hia, nhưng muh tớ hoan nghênh tứ chi cái hạng mục này của quán X, đó là cái nơi muh chúng ta ai cũng phải đến sau khi nốc đủ thứ đồ uống linh tinh vào cái cổ họng khàn đặc vì gào thét của chính mình … đó là cái WC. (Nói đến WC thì chắc Tùng là cái quán tệ nhất, đau lòng quá) Image

Tùy theo sở thích của từng người, có bạn thích quán này, người lại thích quán kia. Phần lớn các quán café mở nhạc theo thời gian trong ngày, nên khách đến quán cũng dễ dàng chọn lựa cho mình 1 giờ vàng để bò lên thưởng thức.
Để kết bài, tớ muốn nêu ra 1 câu hỏi : Tại sao chúng ta, những rockfan, thường tìm đến những quán café Rock . Theo ý kiến riêng tôi, đơn giản là nếu bạn chỉ ngồi ở nhà, 1 mình cùng dàn loa của mình, nghe đi nghe lại 1 track nhạc mà chỉ cần play 7 nốt đầu là bạn đã biết bài gì , thì suốt đời, cảm nhận của bạn về bài hát đó chỉ dừng lại đến thế thôi. Đến quán, với 1 khung cảnh mới, cùng những con người mới, chưa kể chuyện hệ thống loa nhà bạn chắc chắn không khủng bằng ở quán roài, … thì bạn sẽ cảm thấy thích thú hơn khi tình cờ nghe lại 1 khúc ca cũ. Chưa kể việc ra ngoài, đi đến 1 nơi nào đó, cũng sẽ mang đến cho các cậu những người bạn mới nữa đấy, hia hia. Và còn gì thú vị hơn khi bạn thích 1 thứ gì đó, và tìm đc những người cùng sở thích để chia sẻ ?

Tớ biết là cũng có những người không thích đi café, đó là do tính cách của họ, không thích chỗ đông người, không muốn nhìn những “thằng đú”, dek hiểu có biết mình đang nghe gì không mà giật lắc giống như là TRUE lắm, nhưng thoai, kệ mấy người đó. Mình thích đi thì mình cứ đi. Việc ai người nấy làm, hồn ai nấy giữ muh. Can thiệp cũng đâu có đc…hia hia.

Trên đây, tớ đã đưa các cậu đi dạo 1 vòng quanh SG, tất nhiên, vì tớ ở SG nên chỉ có điều kiện nói về những quán café ở đây thôi. Và tớ cũng đã đc nghe nhiều về những quán café ở Hà Nội, Huế, Đà Nẵng … tiếc là tớ chưa đc đi, và có đi cũng chưa đủ để có thể viết. Nên xin nhường lại cho các thổ địa khác ạ …

1 ngày cuối hè 2006…
H.M.(Nemesis)