Nghe qua cứ như tựa đề của một bộ phim tình cảm Hàn Quốc, lãng mạn và tất nhiên là rất nhiều nước mắt. Nhưng nó lại là tên một album mang đậm chất thơ của một nhóm nhạc gothic metal đến từ Thuỵ Điển có một cái tên cũng rất “romantic” : Lake of Tears ( Hồ Nước Mắt ). Mùa thu vốn không phải là mùa lý tưởng cho cỏ cây, cho sức sống của thiên nhiên nhưng lại là cái túi cảm xúc vô tận cho thi ca nhạc hoạ. Người ta đã khai thác mảng đề tài này quá nhiều đến mức sáo rỗng nhàm chán … Nếu bạn đã quá thất vọng với những thứ vô vị đó thì “Forever Autumn” quả là một cái đích đáng giá để nhắm đến. Giống như câu chuyện của Pautovski viết về cuộc hành trình đi tìm hồn thu của danh hoạ Levitan . Album này có thể là cột mốc đánh dấu cho một thể loại mới : folk-metal chăng ? Âm thanh metal trong album này không quá lấn át phần còn lại là những chất liệu nhạc folk và những giai điệu theo-kiểu-Pink Floyd. Điểm dễ nhận thấy nhất trong “Forever Autumn” là những âm thanh guitar acoustic u sầu, giọng nam trung truyền cảm, những ca từ bâng khuâng nuối tiếc, một vài đoạn riff mạnh mẽ cùng những âm thanh keyboard lan toả một cách tao nhã.
Ấn tượng đầu tiên : “So Fell Autumn Rain” mở đầu bằng tiếng cello dìu dặt nhưng buồn bã. Mùa thu bất tử đang báo hiệu sự có mặt của nó bằng những cơn mưa miên man. Tiếng keyboard réo rắt trên nền âm thanh guitar dày, chắc nhưng không hề thô ráp, tiếng cymbals rung lên đầy hứng khởi, gợi cho người nghe nhớ đến âm thanh tí tách của cơn mưa thu. Đó là cảm giác của một kẻ lạc lõng giữa ánh nắng hè rực rỡ đang tìm lại được niềm hạnh phúc trong cơn mưa thu hối hả ; những ước mơ của hắn dường như đang hồi sinh cùng lúc những giọt mưa thu chạm đất :
So fell autumn rain,
washed away all my pain
I feel brighter somehow,
lighter somehow to breathe once again
So fell autumn rain,
washed my sorrows away
With the sunset behind,
somehow I find the dreams are to stay…
Đoạn chuyển của bài hát thật ấn tượng. Giọng hát của Daniel Brennare thật thanh thản trên nền keyboard :
So fell autumn rain,
but all things must pass
Ca khúc kết thúc bằng câu “So fell winter…” thật đột ngột, cứ như thể mùa đông đã bất chợt ùa đến từ lúc nào không hay. Âm hưởng của cơn mưa thu vẫn còn vang vọng trong không gian với tiếng keyboard thánh thót như tiếng mưa rỏ xuống từ trên mái nhà, từng giọt từng giọt nối đuôi nhau, chậm dần chậm dần rồi ngưng hẳn .
Ca khúc thứ hai, “Hold On Tight,” là một giấc mơ kỳ lạ xoay quanh một khung cảnh huyền bí : những con quạ nhung (velvet raven) với cặp mắt phản chiếu ánh trăng bay lượn trên bầu trời đêm màu tím, ca khúc bắt đầu bằng tiếng guitar acoustic, âm thanh và giai điệu của nó dường như được làm dầy thêm khi tiếng guitar điện nhập cuộc. Trong đoạn điệp khúc,tiếng keyboard dường như nổi bật hẳn lên bởi vẻ đẹp lạ thường của nó, nó cứ thế lẩn khuất lan toả suốt cả bài hát mang lại cho người nghe cảm giác thanh thản. “Hold On Tight” cũng sở hữu một đoạn solo ngắn và vô cùng mạnh mẽ, nghe tiếng đàn của Brennare, ta có cảm giác như gặp lại David Gilmour của Pink Floyd trong album “The Division Bell”. Kết thúc trong tiềng guitar acoustic, ca khúc này làm cho người nghe có cảm giác nó là một vòng tròn hoàn hảo .
Ấn tượng kế tiếp, một ca khúc giản dị nhưng thật hay : “Forever Autumn”, chúng ta bắt gặp lại âm hưởng của một “Wish You Were Here” quen thuộc của Pink Floyd : nhẹ nhàng, tinh khiết với giai điệu và ngôn từ thật đẹp. Đây thực sự là một bài thơ với những hình ảnh ước lệ lãng mạn và gợi cảm về mùa thu bất tử, được ngâm nga trên nền guitar acoustic và cello .
So, the season of the fall begins
Down the crossroads in a sleepy little inn
By the fire when the sun goes down
…
And the season of the fall begins
Out the nightlands when the thunderstorm sets in
The secrets clear in the cloudy night
…
And the season of the fall begins
Past the passingbell, past willow´s weeping
A ripple forms on the brinks of time…
Mùa thu bất tử đang in dấu chân của nó trên khắp những nẻo đường, trong căn phòng trọ nhỏ nơi người nghệ sỹ đang thả hồn theo ánh dương rực màu lửa nơi mặt trời lặn phía xa ; trong những dải mây mù giăng kín trời đêm, những cơn mưa giông ì ầm tiếng sấm ; những rặng liễu “rủ mình đứng chịu tang” ( past the passingbell, past willow’s weeping – quả thật hình ảnh này không còn cách diễn giải bằng tiếng Việt nào hay hơn câu thơ trứ danh của cố thi sĩ Xuân Diệu). Có thể nói đây là ca khúc lạc quan nhất của cả album. Nét buồn man mác vẫn là chủ đạo, nhưng tâm hồn người nghệ sỹ dường như đang reo vui ( không như trong ca khúc mở đầu “So Fell Autumn Rain”, người nghe cảm nhận thấy nhiều sự mất mát hơn là lạc quan ) :
Coming closer every day
Forever autumn
Tiếp theo “Forever Autumn” là “Pagan Wish”, ca khúc “nặng” nhất của album, mang âm hưởng nhạc của Black Sabbath với tiếng guitar khá dày . Đây không hẳn là một ca khúc dở nhưng đặt trong tổng thể của “Forever Autumn” nó thật lạc lõng và dường như phá vỡ, làm đứt quãng mạch cảm xúc của người nghe từ đầu đến giờ. Có lẽ đây là chỗ yếu nhất của album, nhưng người nghe sẽ không phải thất vọng vì tiếp sau lại là một điểm sáng khác của “Forever Autumn” …
“Otherwheres”, một bản instrumental thật hoàn hảo. Nó chuyển tải rất thành công những khoảnh khắc diệu kỳ mà quen thuộc của thiên nhiên trong tiết thu. Ở đoạn mở đầu, tiếng piano đơn độc cứ chậm rãi và nhẹ nhàng lướt đi trên âm thanh ì ầm của sấm vọng về từ một nơi xa thẳm cùng tiếng mưa rì rào. Và rồi mưa tạnh, tiếng piano lại lẫn trong tiếng chim rúc rích líu lo, tiếng guitar bập bùng xen lẫn một giọng cười hồn nhiên trong trẻo. Dường như trên cao mặt trời đang hiện ra vén mây rải xuống khắp nơi chút nắng muộn của mùa thu, thứ nắng dịu trong vắt như mật …
Liền sau đó cũng là một ca khúc rất hay: “The homecoming”, với tiết điệu chậm rãi, nhịp nhàng. Đó là cảm giác của một người suốt đêm thả hồn mình theo những chòm sao lấp lánh trên bầu trời, và tưởng tượng ra những hình ảnh kỳ bí huyền diệu : cuộc hành trình hồi hương của những người thuỷ thủ trong không gian…
It’s the way of the cosmic sailor, in boat in the night
But the wolves are not scaring him, he’s alright
…
On the waves of this silver ocean, for a while there he smiles
As he sails with the other ones, the wind dies
So a cry, a cry is calling, all the wolves among the night
As I sail with the other ones, I find them alright…
Nhưng rồi ánh nắng ban mai ló rạng, mặt trời giống như một kẻ bạo chúa, phũ phàng và vô cảm, tước đoạt đi tất cả, chia cắt bầu trời đêm thành hàng trăm hàng ngàn mảnh. Tất cả những hình ảnh kỳ diệu xuất hiện trong đêm : những người thuỷ thủ, những con thuyền, những con chó sói đều biến mất trong thoáng chốc. Con người kia cảm thấy hụt hẫng như một phần nào đó trong mình đã chết đi .
Then with the morning comes
The sun that finds them all, so divides the night and they die
And with the morning sun
A lonely teardrop falls down from my eye and I die…
Anh ta lại kiên nhẫn chờ đợi đến lúc đêm xuống để có thể tiếp tục dõi theo cuộc hành trình kỳ ảo của những người bạn đồng hành, một cuộc hành trình vô tận trên bầu trời sao. Tiếng guitar acoustic vẽ nên một khung cảnh đẹp, lãng mạn và bay bổng trước khi tiếng lead mãnh liệt cất lên trong một niềm hy vọng, khát khao cháy bỏng… “The Homecoming” cũng có một cái kết rất đột ngột . Daniel hát câu cuối “and I die” một cách thanh thản và nhẹ nhàng đến không ngờ, khiến người nghe có cảm giác như thấy một ngọn đèn vụt tắt sau ô cửa sổ . Và bóng tối che phủ tất cả, triều đại của màn đêm thống trị bắt đầu với “Come Night I Reign”, ca khúc thứ 7…
Một ca khúc mạnh mẽ mang đến cho người nghe cảm giác bất an trước điều gì đó chẳng lành sắp xảy đến. Một cảm giác ám ảnh nhưng mơ hồ …
Come night I’m there again
Come night, come night I reign
Beware, for the night will find you
Beware, for I am there behind you, I slay
Tiếng guitar méo mó đe doạ lẩn khuất trong nền keyboard mềm mại rồi nổ bùng ở đoạn điệp khúc tạo nên ấn tượng sâu sắc nơi người nghe, giọng ca của Daniel cứ bình thản nhẹ nhàng lướt qua như tâm trạng chờ đợi thư thái của người ta trước điều gì đó sắp đến mà họ đã biết trước và đã chấp nhận nó.
Tiếp theo “Come Night I Reign”, “Demon You / Lily Anne” lại là một câu chuyện tình buồn. Nhân vật chính trong ca khúc là một chàng trai đã đem lòng thương mến một nữ yêu (Lily Anne) mà anh đã gặp trong rừng lúc mùa hạ sắp chuyển sang thu .
I met the demon on a summer’s day
Her name was Lily Anne was what she said
She was standing there alone, waiting for the fall
Anh hẹn với nàng rằng họ sẽ gặp nhau vào lúc ngày tàn , nhưng khi màn đêm vừa buông xuống nàng đã bỏ đi không trở lại. Cuộc hẹn không thành và chàng trai cứ mãi lang thang trong rừng đêm ma quái gọi tên Lily Anne, mắt dõi theo một bóng hình thướt tha lẩn khuất trong bộ trang phục màu xám .
And the night that sings to me, of Lily Anne the grey
I summon the demon you
Bài hát mở đầu bằng tiếng violin trầm, buồn dựng lên một khung cảnh ảm đạm và u ám của cánh rừng cuối hạ nơi chàng trai gặp gỡ và đem lòng yêu Lily Anne. Giọng ca của Daniel trong ca khúc này dữ dội và khô khốc, có nét gì đó hao hao giọng ca của James Hetfield (Metallica) trong “Until It Sleeps”.
“To Blossom Blue” – ca khúc cuối cùng , là bài hát dài nhất (gần 8 phút) và có lẽ cũng là bài hát buồn nhất, u ám nhất trong album này. Với nó ta có cảm tưởng như đang ngồi bó gối trong một góc tối nào đó, mắt dõi theo một nguồn sáng mờ nhạt từ phía xa rọi đến, thấm thía cái lạnh lẽo và cảm giác của sự cô đơn đến tột cùng. Không hiểu sao tiếng guitar trong đoạn mở đầu ca khúc lại gợi cho tôi nhớ đến một “Since I’ve been Loving You” của Led Zeppelin. Nỗi buồn được thể hiện một cách tài tình với tiếng keyboard sầu muộn phụ hoạ cho âm thanh của cây accordion cứ miên man, len lỏi trong không gian (quả thật không còn nhạc cụ nào sử dụng cho ca khúc này có giá trị biểu cảm sâu sắc như cây đàn accordion) … Ca từ rất sâu lắng và biểu cảm, không hề có một chút hoa mỹ giả tạo …
I’m bleeding in ways of the fire burned
I’m crying in ways of the nightbirrd
No more is there one to lay by my side
I’m straying in nightmares all the time
A little something I know
A little somewhere I go, reminds me of you
To blossom blue, is to blossom without you
Lại một lần nữa chúng ta bắt gặp những âm thanh và giai điệu guitar miên man, sâu lắng, bay bổng tản mát trong không gian “theo kiểu Pink Floyd” . Bài hát kết thúc bằng một âm thanh quen thuộc : tiếng cello mở đầu cho ca khúc “So Fell Autumn Rain”, nhưng nó không còn trong trẻo và dìu dặt nữa, mà trở nên mờ ảo, xa xăm, chìm khuất trong một âm thanh lạ khó xác định. Nó loạt xoạt, lách tách như tiếng bước chân trần dẫm trên thảm lá khô ; lại có phần giống tiếng mưa rơi trên nền đá ẩm ướt ; nhưng nếu có người nói đó là những âm thanh của một chiếc đĩa hát vinyl có tuổi thọ cao, những rãnh ghi đã bắt đầu phát ra tiếng nổ mỗi lần chiếc kim máy hát lướt qua thì tôi cũng không phản đối… Phải chăng đó là tiếng thời gian ? Quy luật luân hồi của muôn đời vẫn là thế, thu qua thì đông đến chẳng thể nào đảo lộn được, ý niệm về một mùa thu bất tử sẽ mãi mãi chỉ có trong tưởng tượng của ta mà thôi. Hãy đứng dậy, mở toang cửa sổ để gió lạnh ùa vào : Đông đã đến rồi, tạm biệt mùa thu …
Rock Vision số 04 của HRC