Đó là tâm trạng khi thức dậy vào một sáng, và chợt nhận ra rằng những gì ta đã tin chẳng có thực trên đời….
Đó
cũng là cơ hội, để có thể một mình, nhìn lại những chặng đường đã qua,
và biết được, mình đang có những gì và đánh mất những gì…
Nhưng
hình như sự mất mát lại nhiều hơn những gì có được cho dẫu không hẳn là
vô ích. Có được một trái tim giá lạnh và một cái đầu cứng rắn, cũng là
để vững vàng hơn trên đời này. Nhưng…
{moseasymedia media=http://hehemetal.asvsolution.com/mp3s/Atalethatwasntright.mp3 height=80}
Thực tế rằng không
phải để vững vàng hơn trên đời. Chỉ là để khỏi phải đổ vỡ, khỏi phải
mất mát nữa mà thôi. Bỗng dưng, tất cả bỗng phơi bày ra trong cái mớ
bòng bong mà ta đang cố gắng đó. Sự thật, tất cả cái yếu đuối của một
tâm hồn đang cố vùng vẫy thoát khỏi nỗi đau… Cố giả tạo để đóng băng
trái tim, cố khoác cho mình một cái vẻ cứng rắn… Hình như, tất cả đều
vô ích khi chỉ cần một giai điệu nhẹ nhàng của quá khứ chạm vào. Vỡ
tung cái vỏ bọc đang cố gìn giữ…
Here I stand all alone
Have my mind turned to stone
Have my heart filled up with ice
To avoid it’s breakin’ twice
Đó
chỉ là mở đầu của một bài hát, hứa hẹn một câu chuyện tình như bao câu
chuyện tình khác, giai điệu slow nhẹ nhàng như hơi thở, chậm rãi và
khắc khoải.
Và câu chuyện đã được mở ra, giọng của người kể chuyện cũng trở nên
nhanh hơn, giai điệu dồn dập hơn… như trái tim của một người bắt đầu
yêu đứng trước chủ nhân của trái tim mình….
Hình như, đã
từng là một tình bạn tốt trước khi câu chuyện tình bắt đầu, và ngay cả
khi câu chuyện tình đã kết thúc. Nhưng hình như đâu đó cũng đã có một
khoảng cách khá lớn mà giờ đây tình bạn không còn chia sẻ được nữa…
Thanx to you, my dear old friend
But you can’t help, this is the end
Of a tale that wasn’t right
I won’t have no sleep tonight
Không
một chút oán trách, nhưng dường như đâu đó vẫn nghe ai oán… sao khi
ta lớn, vẫn không có ai nói cho ta biết, mọi câu chuyện cổ tích đều
không có thật trên đời?
Dẫu rằng khi mọi thứ đã qua,và tình bạn
lại trở thành tình bạn. Đơn giản vậy thôi! Nhưng sao lại có những đêm
mất ngủ? Nhưng không, tất cả những đêm mất ngủ, những buồn thương đó đã
qua rồi… Đã qua….
Nhưng vẫn thú nhận rằng, trong tận cùng
những gì yếu đuối… vẫn ghét cái kết cục đó, vẫn ghét cái mà mình phải
trả giá bởi đã tin cổ tích có thật trên đời.
Sau những lời thú nhận được thốt ra, mọi thứ bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn, dẫu rằng nỗi buồn, sự khắc khoải còn đó…
In my heart, in my soul
I really hate to pay this toll
Should be strong, young and bold
But the only thing I feel is pain
Phải
trở nên mạnh mẽ, phải dũng cảm và trẻ trung. Vẫn luôn tự biết phải như
vậy. Đó dường như là câu khẩu hiệu mà bản thân tự nói khi câu chuyện cổ
kết thúc.. Nhưng cũng không thể không thú nhận rằng, tất cả những gì có
thể cảm nhận được là một nỗi đau, một nỗi đau mà chỉ khi đã lớn, khi
nhận ra cuộc sống không phải là cổ tích… ta mới có thể có.
Ban nhạc Helloween
Tốt
thôi. Khi mọi việc lại như cũ. Tình bạn sẽ vẫn là tình bạn. Giai điệu
trở nên mạnh mẽ hơn nhưng vẫn chậm rãi, từng nốt, từng nốt nhạc
buông…. như hình ảnh một con thú sau khi bị tổn thương bỗng trở nên
thận trọng với mọi thứ xung quanh, cho dẫu đã chấp nhận thực tế đó. Tự
ru ngủ bản thân rằng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng đúng là sẽ tốt
đẹp hơn. Hãy tin đi.
It ’s alright, we’ll stay friends
Trustin’ in my confidence
And let’s say it’s just alright
You won’t sleep alone tonight
In my heart, in my soul
I really hate to pay this toll
Should be strong, young and bold
But the only thing I feel is pain
With my heart, with my soul
Some guys cry you bought and sold
They ’ve been strong, young and bold
And they say, play this song again
Có
bao giờ khi kể những câu chuyện cổ, người lớn biết nói với trẻ con rằng
cổ tích không phải là cuộc sống không nhỉ? Chẳng biết là đúng hay sai
khi nuôi dưỡng cho những tâm hồn cái quan niệm cuộc sống luôn là màu
hồng, dẫu cho…
A Tale that wasn’t right. Phải.
Nhưng rồi mình sẽ biết cách vượt lên để viết cho riêng mình 1 câu
chuyện, một câu chuyện có thật, phải không? Để giai điệu không còn khắc
khoải, không còn ám ảnh…