Trần Lập

Chùm phóng sự, tự bạch của Trần Lập - ca sĩ ban nhạc Bức Tường


Bóng đá gần với rock

Ngoài âm nhạc, bóng đá là môn thể thao có nhiều gắn bó với tôi. Khi còn nhỏ, chân đất với bóng nhựa và bãi cát, cùng lũ trẻ tôi chơi mải miết quên giờ về. Lớn chút nữa thì lọt vào đội năng khiếu của quận. Nếu không vì một lần bó bột xương vai thì tôi đã thi vào đội năng khiếu CLB Quân đội năm 1988 rồi.

Nhiều năm truớc, tôi tham gia mấy đội bóng nghiệp dư theo phong trào và thi đấu lê la từ sân vận động Phòng không – không quân tới sân Bách Khoa- Thuỷ Lợi. Mà có hôm đến tận làng Nhị khê – Ngọc Hồi, lúc đi cả sang Vĩnh Phúc rồi cuối buổi uống bia… thịt chó cùng đội cho vui… Nhưng mấy năm nay bận quá thể, không đi tập được nên bụng bắt đầu to ra.

Ca sĩ Trần Lập.

Ca sĩ Trần Lập.

Mùa hè Italy, tên một ca khúc rất đặc biệt và ấn tượng với ngay cả những người không yêu bóng đá ở Việt Nam. Một ca khúc softrock đã vang lên trên khắp hành tinh mùa hè năm 1990 còn một tên gọi khác đó là Tobe number one.

Nếu ai muốn hỏi rằng nhạc rock và bóng đá có liên hệ với nhau thế nào thì đó chính là một ví dụ dễ nhận diện. Tiết tấu đặc biệt và kịch tính âm nhạc của rock luôn là một hỗ trợ đặc biệt nhất cho các pha làm bàn và những tình huống nghẹt thở mà các nhà làm phim thể thao luôn lựa chọn. Ở nước Anh, ban nhạc rock nổi tiếng Iron Maiden đặc biệt gắn bó với CLB Ngoại hạng AstonVilla. Còn những người yêu bóng đá trên khắp thế giới đều biết đến ca khúc We are the champions của ban nhạc Queen vang lên cùng với chiếc cúp thắt nơ đỏ đổ đầy champage chuyền tay những danh thủ đứng đầu.

Trước đây tôi luôn cổ động cho 3 đội tuyển Liên Xô cũ, Italy và Argentina nhưng nhiều năm gần đây khi không còn đội Liên Xô, tôi cổ động nhiều cho tuyển Anh. Không đội nào hoàn hảo nhưng ở đây luôn có thứ bóng đá mà phong cách của nó thật ấn tượng với tôi: tốc độ, hào hoa, thiên tài. Cho dù họ có nhiều năm thi đấu không hiệu quả nhưng tôi thấy họ có những cảm xúc rất rõ ràng. Bóng đá là vậy, không chỉ có chiến thắng khô khốc mà nó còn có những giọt nuớc mắt và có sự chia sẻ. Người ta cho rằng người Anh lạnh lùng nhưng trong bóng đá, họ mang một vẻ tỉnh táo và chuyên nghiệp. Italy cũng vậy, thật lãng mạn và thật phong độ còn Argentina là những thiên tài Nam Mỹ, tôi thích họ vì chỉ có họ đủ khả năng khắc chế được Brazil, một đội đã quá nhiều cúp rồi.

Cho dù thế nào tôi vẫn mong tuyển Anh với Rooney sẽ kịp hồi phục chấn thương và cùng Queen sẽ hát We are the champions năm nay.

Chưa gieo hạt giống không sợ mất mùa
Trong chương trình đầu tiên, Trần Lập khá lúng túng khiến buổi ghi hình kéo dài hơn dự kiến gần 1 giờ đồng hồ. Rất may, khán giả có mặt trong trường quay hôm đó đều hết lòng ủng hộ “anh chàng MC” mới nên đã ở lại tới những phút cuối. Dưới đây là vài tâm sự nho nhỏ của Trần Lập sau khi trở thành MC của Vượt qua thử thách.
– Anh có phải suy nghĩ lâu không khi quyết định nhận lời làm MC của Vượt qua thử thách?

– Tôi nhớ là nhanh thôi. Tôi cho rằng, vào cuộc với một sự quyết đoán cũng là phẩm chất cần có của một người dẫn chương trình.

– Cảm giác của anh khi quay xong chương trình đầu tiên?

– Thú thực ngay sau khi ghi hình, tôi chỉ muốn lao về nhà đi ngủ nhưng rồi lại quyết định ra phố làm vài ly bia lạnh với nhóm làm chương trình nên đỡ mệt hơn nhiều. Rất may mắn với tôi là mọi người trong nhóm làm Vượt qua thử thách rất nhiệt tình giúp đỡ, trao đổi kinh nghiệm nên đã quen dần với công việc mới này.

– Giả sử, sau khi chương trình phát sóng, số lời chê nhiều hơn khen, liệu anh có “hối hận” vì đã nhận lời?

– Không thể chưa gieo hạt đã sợ mất mùa! Tôi biết rồi đây sẽ có những ý kiến thế này, thế khác từ… ngay từ khi nhận lời. Nhưng nếu chỉ vì thế mà chúng ta “chùn bước” thì chẳng bao giờ có được cái gì đó hay ho. Hơn nữa, tính cách của tôi vốn đã như vậy mất rồi.

– Anh có cho rằng Vượt qua thử thách chọn anh làm MC cho chương trình là vì sự nổi tiếng của Trần Lập và Bức tường?

– Chắc chắn những người làm chương trình phải có lý do gì khác lớn hơn vậy. Chỉ khai thác một sức hút có sẵn thì chưa thể đủ đối với một chương trình truyền hình.

– Làm MC trên truyền hình rất khác với biểu diễn và ngoài đời. Việc chuẩn bị cho việc lên hình được anh “đầu tư” như thế nào?

– Tất nhiên dẫn chương trình khác so với việc tôi đi diễn nhưng xét về nhiều mặt thì không quá khác biệt nên tôi nhìn nhận vấn đề rất nhanh. Tôi bắt đầu chịu khó xem ti vi nhiều hơn, biết cách đặt câu hỏi cho những người có chuyên môn và luôn nhận được sự giúp đỡ. Bây giờ, xem lại băng ghi hình hàng tuần và ghi chép lại rút kinh nghiệm cũng đã trở thành công việc quen thuộc.

– Vượt qua thử thách đã phải thay đổi MC vào lần. Liệu anh có ý định gắn bó lâu dài với chương trình? Anh có nghĩ đây sẽ là “thử thách” với mình trong thời gian tới?

– Không phải nghĩ gì nữa… Đây chính là thử thách của tôi rồi đâu cần phải chờ đến thời gian tới. Tất nhiên, muốn gắn bó lâu dài còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Điều quan trọng bây giờ là cần làm thật tốt đã. Nói gì thì nói, cái “chất” sẽ mang đến những cơ hội về “lượng” phải không?

– Xin cám ơn anh!

Sống chừng mực hơn
“Năm 1980, tôi đang học trường PTCS Huy Vân, thuở ấy trông tôi thật buồn cười. ể kể về tôi cái thuở đó không hề dễ đâu. Điểm nổi bật nhất là tôi chuyên gia hát váng lên mỗi khi bị nhốt ở nhà khi người lớn đi vắng”, Trần Lập nhớ lại thời còn đi học.

Chơi nắng nhiều nên người đen nhẻm, ấy thế mà mặt mũi lại trắng trẻo. Thế mới lạ. Mỗi lúc tôi được ra đường là thể nào cũng có chuyện ồn ào. Hoặc là tôi bị lũ trẻ lớn hơn “oánh” hoặc tôi ném chó nhà hàng xóm hoặc bị sâu róm đốt mỗi khi trèo hái trộm ổi…

Quần áo mùa hè mà tụi trẻ con bọn tôi thuở đó khoái nhất là: quần đùi – cởi trần – đầu không mũ và đi chân đất (tay cầm… cần câu). Ra khỏi nhà một đoạn là giấu đôi dép và cái áo may ô vào bụi cúc tần, khi về đến cửa… vẫn ngoan như thường. Nhớ lại kỷ niệm xưa và kể lại hết ngày không hết…

Ca sĩ Trần Lập.

Ca sĩ Trần Lập.

Năm 1998, tôi là một gã thanh niên khá sành điệu với “bò cả cây” và dép nhung. À mà không phải là dép đâu, thời đó giày nhung của Trung Quốc hay còn gọi là “hài tàu” là model hot nhất ở Hà Nội đấy. Tôi ăn mặc khá trội, kiểu sơ mi trắng “cắm thùng” kaki xanh chéo và bị người ta diễu là “chất nghệ”, sĩ diện… hâm, ôi giời!

Vậy mà sau một thời gian khối người cứ đua nhau bắt chước mới hề chứ. Dạo đó, tôi tự biết học lực của mình cũng chưa xuất sắc gì nhưng lại lắm tài lẻ, ít bạn trai nhưng lại nhiều bạn gái nên cũng vẫn hay… bị “oánh”. Nhưng thời thế giờ khác rồi, nhìn mặt thì… nghệt vậy thôi nhưng tôi ít bị qua mặt lắm.

Tôi là một người thích môtô. Hiện nay tôi chỉ có mấy chiếc trông cũng khá nghệ. Lúc nào có điều kiện tôi sẽ kiếm tiếp. Thật khó hình dung ra hình ảnh của tôi 12 năm về trước.

Thời đó tôi vừa bỏ ngang mấy năm được đào tạo thành diễn viên chuyên nghiệp của Nhà Hát kịch Hà Nội. Bạn cùng học với tôi thời đó đến nay hầu như đều là diễn viên quen thuộc của Truyền hình. Thời nay tôi kiếm tiền bằng nhiều cách nhau, lúc thì vẽ tranh, lúc đi hát sàn nhảy, lúc đóng vai phụ cho mấy bộ phim… mỗi thứ một tí nhưng chẳng có gì ra hồn cho đến khi ban nhạc Bức Tường ra đời (Tiết lộ mới đấy nhé).

Phải nói là sau năm 2000, mọi chuyện của tôi mới “sáng” hơn lên, chứ trước đó long đong lắm. Rồi đến khi đi đến đâu cũng có người nhận ra và hay bị để ý. Dần dần tôi cũng quen nhưng nhiều người thân quanh tôi thì hơi nhạt một chút. Có những hôm tôi bị hội bạn trêu: Đang ngồi uống cà phê ngon trớn tự dưng ông đến làm cho cứ bị người ta “sắp-bờ-soi”, mất cả tự nhiên. Khổ thế đấy không sướng lắm đâu.

Nhớ những lần xuất ngoại, vui đấy mà cũng buồn như trấu cắn. Bạn cứ hình dung ra 2-3 ngày mà bạn không nói một câu tiếng Việt nào vì xung quanh toàn… Tây. Vì vậy, khi gặp người Việt bạn mới thấy tiếng Việt nó quý thế nào kể cả những câu “chuối” nhất cứ thoải mái nói ra mà chẳng lo bị người khác giận. Tôi chợt nhận ra rằng những dịp ra nước ngoài cùng ban nhạc cũng là cơ hội để mọi thành viên tìm tòi, tiếp thu và cùng chia sẻ cái mới.

Và đây, tôi thời “cha và con”. Luôn hướng về mái ấm gia đình là chuyện bình thường của bất kỳ ai. Có lẽ hiện tại tôi sống có chừng mực hơn trước, khi mà tuổi trẻ với nhiều ngang bướng và thích thể hiện. Tương lai ư? Khó mà biết và nói trước, hôm nay và ngày mai gì đó, tôi vẫn là tôi thôi.


Like it? Share with your friends!

0

You may also like

More From: Đời Sống

DON'T MISS