Behind blue eyes – tại sao lại là ”to be hated”?

Đến giờ thì em mới hiểu được cái cảm giác “to be hated” là như thế nào. Giá mà không phải là anh.


{moseasymedia media=http://hehemetal.asvsolution.com/mp3s/LimpBizkit-BehindBlueEyes.mp3 height=20}

Behind Blue Eyes – ca khúc do Pete Townshend (ban nhạc The Who) sáng tác, nằm trong album Who’s Next  (1971). Năm 2003, ban nhạc nu metal Limp Bizkit  đã cover lại và cho phát hành trong album Results May Vary. Đây cũng là bản mà các bạn đang nghe. Các bạn có thể nghe bản gốc của ca khúc này tại YouTube

Em
nhớ, anh vẫn thích nghe bài hát này lắm, nó đúng với cảm giác của anh,
một người luôn một mình, cô độc… Mỗi khi anh để lên status của anh bài
hát này, em lại thấy lòng mình chùng xuống, một nỗi buồn không thể tả
được.

Khi
đó, em vẫn chưa yêu anh. Em nhớ sau lần đầu gặp anh, em nói nhiều về
anh đến nỗi, người đó đã thắc mắc: “ tại sao em lại tỏ ra đồng cảm với
anh như vậy”? Tại sao em quan tâm nhiều đến anh?…

https://hehemetal.com/pix/2008/11/17/5f5b1036.jpeg


Em cũng
không biết tại sao lại như thế nữa. Chỉ biết rằng em nhìn thấy hình ảnh
cậu bé buồn bã trong những trò chơi trẻ con, thấy cậu bé đó nghịch ngợm
thật quen thuộc, như là hình ảnh của chính mình. Và cũng chẳng biết tại
sao em lại dễ dàng để tâm hồn mình tràn ngập hình ảnh về cậu bé đó, về
anh của hiện tại mà quên mất rằng lúc đó em còn có một người đang chờ
đợi em.

"No one knows what it’s like
To be the bad man
To be the sad man
Behind blue eyes"

Tại
sai đôi mắt anh lại buồn đến vậy. Lúc đó, em chỉ đau đáu một câu hỏi đó
thôi và cái tính bướng bỉnh của em đã đặt cho em cái mục đích là xua đi
cái ánh mắt buồn đau đấy. Mặc cho mọi người vẫn khẳng định với em đó
không phải là một đôi mắt buồn, chỉ là một đôi mắt vô hồn của một người
ít tình cảm. Em không tin mọi người. Bởi em biết những gì đằng sau đôi
mắt đó. Anh không phải là người để làm 1 “bad man”, anh chỉ là một “sad
man” thôi, phải không anh?

https://hehemetal.com/pix/2008/11/17/770576e5.jpeg


Nhưng sao anh lại cô độc đến vậy. Em
đã từng bị ám ảnh về một hình ảnh một chú sói, đơn độc trên mỏm đá,
hướng mặt về một phía và thét lên những tiếng gào cô độc. Đối với em,
đó là hình ảnh buồn bã nhất trên trái đất này, cho bất kỳ sinh vật nào
khi xung quanh chẳng có ai yêu thương.

Nhưng
tại sao lại là ”to be hated”? Chẳng lẽ những người xung quanh không yêu
quý anh nhiều và nhanh chóng như em đã yêu quý anh chăng? Em nhớ anh
thường xuyên nói “Ghét em”…

"And no one knows
What it’s like to be hated
To be faded to telling only lies "

Em không tin anh là một người xấu. Một người xấu có lẽ không phải dằn vặt mình khi phải nói dối phải không anh?

"But my dreams they aren’t as empty
As my conscious seems to be
I have hours, only lonely
My love is vengeance
That’s never free "

Em
chẳng cần biết đến những thứ này để tin rằng anh là một con người giàu
tình cảm. Bởi ánh mắt buồn của anh em đã đọc được tất cả. Anh nói anh
đọc hết mọi thứ trong đôi mắt có lửa của em. Còn em, chẳng dám nói là
đọc được gì đâu trong mắt anh nhưng biết đằng sau ánh mắt đó là một
người như thế nào. Đến bây giờ em vẫn tin những gì mình cảm nhận là
đúng.

"No one knows what its like
To feel these feelings
Like i do, and i blame you!
No one bites back as hard
On their anger
None of my pain woe
Can show through

No one knows what its like
To be mistreated, to be defeated
Behind blue eyes "

Em
vẫn mơ về một tình yêu đầy tự do, nơi mà em có được tình yêu và tất cả
những gì còn lại. Em vẫn nghĩ mọi thứ vẫn đơn giản lắm, dù anh đã cảnh
báo em…

Em vẫn tin rằng mọi thứ sẽ đơn giản lắm, để đến với
nhau, cho dù em bị ngăn cản để đến với anh. Nhất là khi, em thấy trong
mắt anh sự cô đơn đang lắng xuống. Ánh mắt của anh đã dần dần có lửa.
Mỗi khi anh nhìn em, em như được chìm trong ngọn lửa dịu dàng đó. Và cả
người anh tràn lên cái sinh lực của một người đang có tất cả, đang nắm
hạnh phúc trong tay… Em đã thật hạnh phúc biết bao!

Lâu rồi,
em mới nghe lại bài hát này… Và tiếc rằng, chỉ đến bây giờ em mới hiểu
được trọn vẹn bài hát. Em mới hiểu được người ta không thể cảm nhận hết
về một bài hát chỉ vì nỗi đồng cảm với người nghe, người ta phải đặt
mình trong bài hát mới có thể thấy hết được những gì bài hát truyền
tải.

Em giờ đây mới hiểu được, khi bị người thương yêu của
mình ghét bỏ là thế nào. Có lẽ, cô bé đơn độc ngày
xưa cũng chẳng bao giờ hiểu được.

No one know how to say
That they’re sorry and don’t worry
I’m not telling lies

Em đã sai phải không anh? Em đã làm gì để đôi mắt của anh lại quay lại như xưa thế, em cũng không biết nữa…
Giá
mà em có thể biết, để mà nói lời xin lỗi như thế nào… Hay để nói lời gì
đó, để ánh mắt của anh trở lại dịu dàng như trước. Để em không còn biết
đến “to be hated” là gì nữa. Đừng nhìn em như thế, yêu thương ơi.

"No one knows what its like
To be the bad man, to be the sad man
Behind blue eyes."

(tổng hợp từ nhacvietplus)

Like it? Share with your friends!

0

You may also like

More From: Cảm nhận

DON'T MISS